Mục Bắc Thần cũng chẳng muốn quan tâm Kỳ Mặc là ai? Tức giận nhìn Ninh Phàn hỏi.
“Ninh Phàn, chuyện nghệ sĩ của tôi bị báo cáo trốn thuế có phải là do cô làm không?”
Ninh Phàn khoanh tay thừa nhận.
“Đúng! Vậy thì sao?”
Mục Bắc Thần nghe vậy càng tức giận hơn.
“Mục đích của cô chính là gây thiệt hại cổ phiếu cho công ty của tôi để tôi đến tìm cô đúng không?”
Nghe câu này Ninh Phàn liền cảm thấy buồn cười mà cười hắt một tiếng.
“Anh nghĩ anh là đồng nhân dân tệ, ai cũng phải thích anh sao? Tôi cảnh cáo anh, sau nay nếu còn giở trò sau lưng tôi thì không đơn giản chỉ là gây tổn thất cổ phiếu như thế đâu.”
Mục Bắc Thần bị uy hiếp liền nghiến răng ken két.
“Ninh Phàn, đồ độc phụ nhà cô! Trước kia tôi không nên tha cho cô dễ dàng như vậy. Sớm hay muộn Phó Minh Trạch cũng sẽ thấy được bộ mặt thật của cô rồi đuổi cô ra khỏi cửa.”
Ninh Phàn đương nhiên không sợ câu này của Mục Bắc Thần. Ngoại trừ việc cô là người xuyên không ra thì bất kể chuyện gì cô cũng nói với Phó Minh Trạch nên bộ mặt thật của cô là gì anh là người rõ nhất. Cô chán ghét đuổi anh ta.
“Anh nên tự quản bản thân mình cho tốt đi. Đừng lúc nào cũng như bị bệnh mà đến làm phiền tôi. Cầu anh nhanh chóng cút khỏi cuộc sống của tôi.”
Mục Bắc Thần vờ như nghe không hiểu lời nói của Ninh Phàn.
“Ninh Phàn! Rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-vo-nguyen-tac/3621258/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.