Chuyện kể rằng…
Vào thời xưa xưa ới ời ơi là xưa…Lúc bấy giờ trong Kim Tây Hành cung, xuấthiện một bóng dáng hoàng kim đang đi qua đi lại không biết mệt mỏi trênhành lang .
“ Ngọc hoàng…ngài cứ đi qua đi lại không thấy chóng mặt sao…thần…” Một giọng nói già nua mang theo mùi đau khổ vang lên.
Từ sáng đến giờ cứ đi đi lại laị…thật sự là hoa cả lên…
Thân ảnh vốn tất bận di chuyển nay dừng lại…bóng dáng hoàng kim quay lại làm tà áo bào xoay một vòng duyên dáng như cánh bướm…
“ Ngươi…ngươi…hừ, ta đang lo gấp ngươi…thì biết gì chứ…ngươi vốn dĩ đâucó…được. Hừ!” Giọng nói trong trẻo, thanh nhát mang vẻ cáu gắt, khó chịu vang lên.
Hầy! Không phải lão nô không muốn có..tại không được mà…
Chu công công định lên tiếng thì…
“ Á…a…á….” Một tiếng thét dài thấu tận trời xanh vang lên.
Người đàn ông được gọi là Ngọc Hoàng kia vội chạy bám vào thành cửanơm nớp giọng nói vọng vào
“ Uyển nhi… khanh khanh, nàng sao rồi...không sao đâu…a…”
“Á…a…á…” đáp lại chỉ có tiếng la hét của phụ nữ cùng tiếng cổ vũ của bà đỡ.
Sao nàng không trả lời có khi nào…”Khanh khanh…nàng có đau không…” Chưa kịp nói xong thì…
“ Á…tên họ Lưu khốn kiếp…chàng câm miệng cho ta…không thấy ta đang đau mà la à..chàng sinh thử đi rồi biết…a…á…a” Tiếng la hét quát tháo của phụ nữ truyền ra làm cho bóng hoàng minh thoáng loạng choạng sắp té, miệnngọc trên đầu cũng muốn rơi ra…
“ Khanh khanh…ngoan không đau..không sinh nữa…không sinh nữa…” Vội vàng dụ dỗ thề thốt.
Nghe được lời Ngọc hoàng nói nhóm nô tài tỳ nữ đứng bên ngoài phòng sinh hầu hạ đã sớm đen mặt…
Ngọc Hoàng, ngài…đây là lần thứ mấy người hứa với nương nương rồi…ngài..ngài thật vô sĩ…
“Hừ…” Người bên trong chỉ thoáng tiếng hừ qua.
“ Phụ hoàng…người thật là vô sĩ…mẫu thân điên mới nghe lời người” Phíasau bóng dáng to lớn màu hoàng kim là một bóng dáng nho nhỏ màu xanhlam.
“ Hầy…phụ hoàng…người…” Duyên dáng giọng nói vang lên ẩn chứa đầy sự châm chọc.
“ Vô sĩ…mặt dày…bie…th…ai…biến thái…” Bập bẹ nộn nộn không rõ ràng.
“ Tam hoàng đệ…đệ thật giỏi…nói được rồi…ngoan…cứ thế mà phát huy.” Tốt!
Ngọc hoàng quay lại nhìn ba bóng dáng nho nhỏ nối đuôi mình…rồi đặc biệt nhìn đứa nhỏ nhất...
Tại sao câu đầu tiên nói được không phải là mẫu thân hay phụ thân mà là vô sĩ, biến thái…Hừ!
Một nhà bát quái trước hành lang nơi thiên cung không ngừng nghĩ...
Chu công công đứng một bên nhìn cái đại gia đình cực phẩm mình đã phục vụhơn ngàn năm qua mà đã sớm chảy mồ hôi ròng ròng…Con ngươi đảo loạn,thân thể già sớm vì mệt mỏi dựa vào cột đỏ, chìm sâu vào suy nghĩ củamình.
Uyển nương nương đã vào phòng sinh từ sáng đến giờ đã là trưa rồi…hầy.
Ối nãy ta quên mất không giới thiệu…
Nơi này goi là Càng Khôn Thế Giới được trị vị bởi Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn Huyền Thượng Đế_Lưu Hải Đông Phương, ngài là vị thánh tối cao trên đỉnh trời, vô cùng nhân từ, là Vua ngọc, bậc Thiên tôn vĩ đại, huyền dịu lớn lao làm chủ trời cao…
Dưới sự trị vì của ngài muôn thần tiêntrên thế giới Càn Khôn này được bình yên, hạnh phúc…Muôn dân phàm tụcdưới trời xanh bao la này cũng vậy…
Ngọc Hoàng hiện tại đã có bangười con lớn nhất là Thái Thiên Hoàng_ Lưu Hải Đại Tề, con thứ là côngchúa Lưu Hiểu Mễ Ái và tam hoàng tử Lưu Hải Chấn Thiên…
Vươngmẫu nương nương Lục Hiểu Uyển là Thiên hậu duy nhất ở chốn Tây cung này, người con gái duy nhất nắm bắt được long tâm, làm cho ngài vốn coi bảnthân là nhất không có nhị ngay cả Thái thiên hậu và Thái thiên hoàngthân sinh cũng không được dòm ngó ánh mắt…
Cứ tưởng Thái Thiên Hoàng Lưu Hải Đông Phương sẽ đơn thân độc mã suốt cả thời gian sau này nhưng...
Mấy ai thoát được chữ ngờ !
Thế mà...nhân duyên của trời đến trời cũng chẳng định được trước điều gì...
Cái gì đến cũng sẽ đến...