Chương trước
Chương sau
"Sinh ly phản đạo, thiên địa bất dung!"
Đây là âm thanh đầu tiên Tâm Ma nghe được sau khi ra đời, tựa như đến từ trời cao mờ mịt, lại như gần trong gang tấc.
Kiếp lôi đầy trời bổ xuống như mưa trút nước, lôi đình bạo ngược kéo dài không ngừng bùng nổ khiến bầu trời đêm sáng như ban ngày. Nhất thời những sinh linh chứng kiến đều mắt mù, tai điếc, cây cỏ bị lốc xoáy nhổ tận gốc, đất đá đều nứt ra khe hở như mạng nhện, chim muông trùng thú còn chưa kịp chạy trốn liền bị biến thành tro bụi. Ngoại trừ thân ảnh đứng trong phù trận kia, không còn kẻ nào dám to gan nhìn thẳng thiên uy huy hoàng.
Đến lúc một tia lôi đình cuối cùng tiêu tán, Thường Niệm ở ngoài phù trận thu lại kết giới. Thời điểm nhìn thấy thân ảnh đứng trên mặt đất khô cằn kia, cho dù hắn tính tình lãnh đạm cũng không khỏi nở nụ cười.
Người nọ đưa mắt nhìn về phía Thường Niệm, quần áo trên thân cũng đã bị lôi điện đánh thành bột mịn, từng mảng da dẻ cháy đen tựa như bức tường vôi loang lổ rêu phong rơi xuống, chạm đất lập tức hòa vào đại địa, chớp mắt liền sinh ra một vùng hoa cỏ tươi tốt. Mà Hắn (*) sau khi thoát thai hoán cốt tựa như được tái sinh, tóc như tuyết, da như ngọc, từ đầu đến chân không có nửa phần tỳ vết, từng đạo từng đạo chú văn kim sắc thay thế huyết quản mạch lạc ẩn ẩn dưới da, tại thời điểm linh lực vận chuyển, chúng liền như có sinh mệnh lưu động, từ mắt cá chân lan đến dưới cổ rồi lại biến mất.
[(*) nhân xưng của Đạo Diễn, mỗ viết hoa để phân biệt với những người khác nhé]
Sau khi kết giới rút đi, phong vân bốn phía mãnh liệt thổi đến. Thường Niệm tiện tay cắt một đám mây trắng xóa hóa thành áo bào, mới vừa tiến lên vài bước, còn chưa kịp phủ thêm cho người nọ, đột nhiên cảm giác tim như bị khóa lại, đau đớn đè ép truyền đến, phảng phất có một bàn tay xuyên qua da cốt, thình lình nắm lấy trái tim hắn, muốn mạnh mẽ bóp nát nó!
Sau một khắc, thân ảnh Thường Niệm đột nhiên hư hóa. Hắn quay lại nơi mình đứng lúc đầu, quần áo trong tay hóa thành hư không tựa như chưa hề rời khỏi nơi đó. Loại thống khổ làm người sợ hãi kia cũng theo thời gian quay ngược mà biến mất.
"Vấn T... Tôn thượng... ngài..." Lời Thường Niệm vừa ra khỏi miệng liền im bặt đi. Hắn nhìn thấy hai vệt đen tựa như cánh tay vòng qua eo Hắn, vừa như thân mật lại vừa nguy hiểm ấn lên vị trí trái tim cùng ổ bụng.
Một bóng dáng đen như mực lộ ra sau lưng Hắn. Thường Niệm hiếm thấy hoảng sợ trợn to mắt, lúc này mới phát hiện đứng trong phù trận thật ra là hai thân ảnh, chỉ vì bọn họ hợp hai làm một, liền khó có thể phát hiện.
Sau lưng thần linh tóc bạc chẳng biết từ lúc nào có thêm một cái bóng đen sền sệt không có hình dạng, lại như một con độc trùng ăn no chất dinh dưỡng rốt cuộc phá kén, đang tách ra khỏi thân thể liền mạch, dần dần có đường nét của con người.
Theo bóng đen từ từ rút ra, thần sắc trên mặt thần linh cũng càng lúc càng đạm nhạt. Sau khi bọn họ hoàn toàn phân tách, ngay tại chỗ liền có hai nam tử cực kỳ giống nhau, một trắng một đen, như ánh sáng cùng bóng tối.
Thường Niệm không dám tin dưới thần kiếp thế mà lại có ma vật ra đời. Điều này vượt ra khỏi tính toán của hắn, cũng không nằm trong bất kỳ mệnh số nào từ thượng cổ đến nay.
Dung nhan Ma vật cực giống thần linh, nhưng là tóc đen đầy đầu, làn da tái nhợt, chỉ có đôi môi màu đỏ tươi như máu, đôi mắt trắng đen đảo ngược, chỉ liếc qua một cái tựa như thấy ngôi sao trong đêm lạnh, cực kỳ quỷ dị lại nhiếp hồn mê tâm, so với vẻ thanh sạch xuất trần của thần linh hoàn toàn đối lập, là một loại nhan sắc tuyệt mỹ lại cực kỳ đáng sợ.
Không thể lưu lại!
Ánh mắt Thường Niệm khóa chặt lấy ma vật. Vùng không gian này tựa như sụp xuống, sức mạnh vô hình từ bốn phương tám hướng tụ lại, thần linh đứng trong đó vẫn không hề suy chuyển, ma vật vừa mới ra đời lại có thể cảm giác được nguồn sức mạnh kia đè ép lên thân thể còn yếu ớt của mình, xương cốt nội tạng chưa kịp hoàn chỉnh đã rạn nứt, tựa như muốn mạnh mẽ nghiền nát hắn!
"Thường Niệm... !" Ma vật nhẹ giọng gọi tên Thiên pháp sư, đầu lưỡi liếm quanh môi một vòng, khiến âm cuối kéo dài đột nhiên trở nên dịu dàng thâm tình.
Chỉ khoảnh khắc, vạn tượng trong mắt Thường Niệm đều biến mất, chỉ có một gương mặt nữ tử cực kỳ xinh đẹp đang nhìn hắn nở nụ cười, khêu gợi vạn sợi tơ tình trong lòng hắn. Nàng ôm một cây cổ cầm, ngón tay xoa dây, làn điệu lọt vào tai, thanh âm vang trong lòng.
"Đàn lang!" Gảy xong một khúc, nàng nhìn hắn nhẹ giọng ôn nhu "Thủ khúc chàng dạy, ta học có giỏi không?"
"A Chỉ... !"
Thường Niệm theo bản năng đưa tay ra, tuyệt thế hồng nhan liền tại đầu ngón tay như hoa khô héo, thân thể nàng tan biến như bùn đất bị nước lũ xói mòn, chỉ có gương mặt kia tựa như mặt nạ lơ lửng giữa không trung, đôi mắt ai oán sâm nghiêm đáng sợ chăm chú nhìn hắn.
Một cây đại thụ từ mặt đất vụt lên, đem mặt người treo ở đầu cành, vô số rễ cây cùng dây leo cuốn lấy Thường Niệm, gai nhọn lít nha lít nhít xuyên qua bình phong hộ thể hãm sâu vào trong da thịt, đói khát khó nhịn mà hút máu huyết cùng linh lực của hắn, trong không gian chỉ còn dư lại âm thanh khủng bố như tiếng người gặm nuốt.
"Nghiệp chướng!"
Thanh âm thần linh không phân biệt được vui hay giận đột nhiên vang lên, kèm theo tiếng cành cây gãy đổ không dứt bên tai.
Trong nháy mắt, bóng tối lui đi như thủy triều, không còn thấy cây cối hay mặt người. Thường Niệm có chút chật vật quỵ xuống đất, từng vết máu loang lổ nhìn thấy mà giật mình trên tà áo trắng tinh. Phong vân đều tĩnh lặng, toàn bộ thanh sắc đều tan biến trong một ý niệm của thần linh.
Ma vật đã mất tăm mất tích. Hắn như tiểu hài tử thực hiện được trò đùa dai, ngay chớp mắt thần linh mở miệng lập tức bỏ chạy, chỉ để lại cho Thường Niệm một tấm mặt nạ vỡ vụn. Đến lúc ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, nó liền biến thành một đóa hoa tàn tả tơi, trào phúng một cách vô cớ.
Thần linh đứng trước hắn, từ trên cao nhìn xuống, trên mặt không có một chút biểu tình, lạnh nhạt đến gần như trống rỗng.
Vào đúng lúc này, Thường Niệm rốt cuộc biết hắn là cái gì: Bà Sa tâm hải, Huyền Minh ngàn mặt, một quang vinh một khô héo, như sự sống và cái chết, như hư ảo và chân thật, như giấc mộng và hiện thực.
Đây là Tâm Ma của Hắn hóa thành thực thể.
**************
(Hai)
Quy Khư địa giới, cực âm cực uế.
Tâm Ma mới vừa sinh ra trên đời, không có nơi đến cũng không nơi quy tụ, ngay cả thân thể cũng là biến ảo, các loại sắc thái đều có, lại không lâu dài, cần không ngừng thu nạp mới có thể trưởng thành. Hắn đơn giản buông thả thính giác thị giác, bám vào những sinh linh trong lòng có ma chướng. Có lúc gửi thân vào yêu quỷ hưởng thụ thịnh yến giết chóc, có lúc dựa vào nam nữ thưởng thức tình dục, thế gian tam độc bát khổ cùng thất tình lục dục, hắn đều nhất nhất nếm trải qua. Đến thời điểm hắn từ mới mẻ cảm thấy nhàm chán, trong thức hải nguyên bản trống trải đã có một rừng cây lớn, đầu cành treo đủ các sắc mặt người, thoáng nhìn như thấy phồn hoa.
Hắn càng có thành tựu, thiên địa càng không dung hắn. Tâm Ma không sợ bị thiên lôi đánh cũng chẳng lo Thiên nhân ngũ suy, hắn chẳng qua là cảm thấy nhàm chán. Sau khi cân nhắc bản thân mình còn chưa đủ sức mạnh để phản sát, hắn liền dứt khoát rời khỏi Huyền La đến Quy Khư, nơi mà thần linh không có cách nào đặt chân.
Tâm Ma chưa từng tới nơi này, nhưng thời điểm đặt bước chân đầu tiên hắn liền cảm thấy quen thuộc khó tả. Trong cõi hư vô như có sức mạnh nào đó kết nối hắn cùng vùng đất âm u này, thúc đẩy hắn đi về hướng trung bộ.
Quy Khư địa giới do ba vị Ma tôn cùng cai trị. Bọn họ đem nơi này chia làm sáu đại Ma vực, mỗi người chấp chưởng hai nơi, mỗi Ma vực phát triển thế nào đều dựa vào sở thích bọn họ. Trong đó, bắc phương Ma vực diện tích rộng lớn nhất trực tiếp thuộc về Ưu Đàm Tôn, từng là địa phương phồn hoa náo nhiệt nhất địa giới, hiện tại lại trở thành một mảnh đầm lầy vô biên vô hạn; Trung bộ ở giữa cùng đông phương Ma vực do Phi Thiên Tôn thống trị, tụ tập vô số Thiên Ma, chính là trung tâm Quy Khư hiện tại.
Ma tộc dùng mạnh được yếu thua để luận tôn ti. Tâm Ma cẩn thận thu liễm hơn nửa ma lực, dùng bề ngoài không ngừng biến hóa làm mồi nhử, cho dù ma vật cấp thấp nhất cũng không kiềm chế nổi muốn nuốt chửng hắn. Cứ như vậy liền có thức ăn cuồn cuộn không ngừng tự chui đầu vào lưới, mà hắn lúc đó vẫn chưa dưỡng thành thói quen kén ăn, bởi vậy đến thời điểm Tâm Ma nhìn thấy Phi Thiên Tôn lần đầu tiên, hắn thậm chí còn không hề ưu nhã mà ợ lên một tiếng thỏa mãn.
Phi Thiên Tôn đại khái là Ma tộc giống con người nhất. Hắn phân chia quy chế Ma vực của mình tựa như Nhân tộc, xây dựng dày đặc thành trì lớn bé dựa theo địa vực xa gần cùng đặc thù mỗi nơi, hình thành kết cấu hình khuyên, vừa kiềm chế vừa có thể bổ túc lẫn nhau, mà hắn tọa trấn tại Y Lan thành xây dựng ngay chính giữa, địa vị như "chúng tinh củng nguyệt".
Tâm Ma đi lại trên nhân gian một thời gian, biết được cuộc chiến Ma Đạo ngấm ngầm từ ngàn năm sắp ở trên mảnh đất Huyền La khai hỏa, vì vậy đối với tình cảnh quần ma tập hợp trong Y Lan thành không hề kinh ngạc. Hắn hóa thân thành một đóa ác hoa đỏ như máu nằm giữa những cành lá, nhìn thấy vô số Thiên Ma cam tâm tình nguyện hướng về Y Lan ác mộc che trời kia cúi đầu xưng thần.
Quy Khư đại đế ngồi trên một nhánh cây mềm mại, nghiêng chén đổ rượu, hóa thành một cơn mưa giải hạn hạ xuống khắp nơi. Sau đó hắn xuyên qua màn mưa tràn trề đó, nhìn thấy được đóa hoa nọ đang ngóng cổ ra đánh giá nơi này.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Phi Thiên Tôn không thể tin mà nhìn hắn, do dự nửa ngày mới chần chờ mở miệng: "Thẩm... Vấn Tâm?"
Hoàn hảo, ít nhất là hắn còn chưa chắc chắn! Tâm Ma nghĩ như vậy, tỏa ra ma khí đã thu liễm hồi lâu, từ trong bụi hoa biến về nhân hình, tiện tay ở trong hư không một móc một vẩy, tiếng đàn thánh thót như lôi đình nổ vang trong lòng Phi Thiên Tôn. Chén rượu trong tay hắn rơi vỡ, Y Lan ác mộc cực lớn trong khoảnh khắc hóa thành thiên nhãn ác tướng, nâng Đại đế đi đến trước mặt Tâm Ma.
Chỉ trong giây lát này, Phi Thiên Tôn liền xóa bỏ ý nghĩ vừa nãy. Trước tiên không nói đến việc người kia đã thành thần, sức mạnh áp chế hành động của Y Lan trong tay mình, tuyệt đối không phải là thứ mà đối phương có thể có được. So với các loại pháp thuật của Huyền môn chính đạo, sức mạnh mà ma vật trước mắt này sử dụng càng thiên về hướng muội muội đã ngã xuống tại Phù Mộng cốc của mình, Ưu Đàm Tôn.
Nhưng mà, cũng chỉ là hơi giống thôi. So với bất luận người nào, hắn đều biết rõ Ưu Đàm Tôn đã tự chịu diệt vong, ngay cả cơ hội đoạt xác luân hồi cũng sẽ không có.
"Trên người ngươi có khí tức của Ma La Ưu Đàm hoa, có thể cộng hưởng cùng Y Lan." Phi Thiên Tôn nhìn Tâm Ma "So với Thẩm Vấn Tâm, ngươi càng giống con của Ưu Đàm hơn."
Tâm Ma nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Ta cũng xem như là nhi tử của nàng đi, tuy rằng nàng đã chết trước đó."
Đôi mắt Phi Thiên Tôn sáng lên. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ của Tâm Ma, nói: "Ngươi là... tâm ma của Thẩm Vấn Tâm?"
Tâm Ma nở nụ cười, biết nghe lời phải, nói: "Đại đế, đặt cho ta cái tên đi!"
Ưu Đàm Tôn trước khi chết hóa thân thành Tân Chỉ thuộc Nhân tộc sinh ra Thẩm Vấn Tâm. Mà hắn lại xuất phát từ Thẩm Vấn Tâm, giả như dựa theo phả hệ Nhân tộc, hắn kỳ thực phải gọi Phi Thiên Tôn một tiếng "Cữu cữu". Đáng tiếc bọn họ đều là ma vật, mà mỗi người lại đều quá mức tỉnh táo.
Tâm Ma có thể có vô số thân phận họ tên, chỉ có một điều không thể thay đổi: Hắn chung quy không phải Thẩm Vấn Tâm.
**************
(Ba)
Không cốc lưu tàn thanh, danh cầm hữu di âm.
"Ngươi liền gọi là Cầm Di Âm, thế nào?"
Sau khi nhìn qua bản mệnh pháp khí Vô Âm cầm của Tâm Ma, Phi Thiên Tôn đặt cho hắn danh tự này.
Cầm Di Âm có lúc cảm thấy, Phi Thiên Tôn thật sự xem hắn như cháu trai mà đối xử, tam giới lục đạo muôn vạn loại hắn không hiểu, đường đường Quy Khư Đại đế luôn có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi, không ngại phiền phức mà giải thích từng cái rõ ràng cho hắn. Kể cả hết thảy chuyện hắn muốn làm, chỉ cần không phạm đến cấm kỵ của Quy Khư, cũng đều được đối phương thỏa mãn cùng dung túng.
Nhưng mà, mỗi khi Cầm Di Âm nảy lên ý niệm như vậy, lại phát hiện dưới gương mặt luôn mỉm cười của Phi Thiên Tôn ẩn giấu một trái tim vĩnh viễn không sợ sóng lớn. Hắn có muôn vàn thần thái đối xử với đủ loại tồn tại khác nhau, chỉ một điểm không lưu vào tâm ấy vẫn trước sau như một.
Cầm Di Âm trời sinh vô tâm, Phi Thiên Tôn tựa như đa tình lại là vô tình. Bởi vậy thứ duy nhất hắn không dạy Tâm Ma, chính là tình cảm.
"Tâm Ma vô tâm liền có thể bất tử bất diệt. Đó chính là lợi thế lớn nhất để ngươi đối mặt với Đạo Diễn cùng Thường Niệm." Phi Thiên Tôn trầm giọng nói "A Đàm chính là bài học xương máu, ta không hy vọng ngươi giẫm lên vết xe đổ."
Cầm Di Âm không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: "Nhưng mà không có tâm, ta liền vĩnh viễn không phải là đối thủ của Đạo Diễn, không có cách nào trở thành sinh mệnh hoàn chỉnh độc lập."
Đây là một điểm bế tắc, dù cho thông tuệ như Phi Thiên Tôn cũng không thể giải đáp.
"Chiến sự đã khai hỏa, ngươi cần ta làm cái gì?" Cầm Di Âm nhìn về phía hắn. Phải biết rằng ma vật từ trước đến giờ công danh lợi lộc, không làm bất kỳ việc gì không thu lợi, hắn không tin sự chăm sóc những năm gần đây của Phi Thiên Tôn chỉ xuất phát từ lòng tốt.
Phi Thiên Tôn khẽ mỉm cười, nói: "Ta muốn ngươi tạm thay thế địa vị Ưu Đàm Tôn, chấp chưởng bắc vực Thiên Ma, khống chế chiến tuyến phương bắc."
Trong mắt Cầm Di Âm chứa giễu cợt: "Ngươi đối với trận đại chiến này có mấy phần thắng?"
"Trước khi Đạo Diễn hiện thế hơn tám phần mười. Còn hiện tại... không tới năm phần mười."
"Biết rõ thất bại, còn muốn khai chiến?" Cầm Di Âm ghé sát vào hắn "Ngươi cũng biết, sau khi thua trận này, Ma tộc sẽ lưu lạc đến tình cảnh nào không?"
"So với cái giá phải trả sau khi thua trận, Quy Khư ma tộc càng cần phải có cuộc chiến này hơn." Đôi mắt Phi Thiên Tôn thâm trầm "Trước khi đạt được lợi ích chung, chỉ có thời điểm đối mặt cùng chung kẻ địch cùng nguy cơ, bọn họ mới có thể thấy rõ sự thực. Huống hồ Quy Khư hiện tại có quá nhiều mầm họa, ta không đủ kiên trì đi nhổ từng chút một, cũng chỉ có thể mượn đao quét dọn."
Cầm Di Âm nở nụ cười: "Giả như bọn họ thật sự nhổ tận gốc Ma tộc, ngươi phải kết thúc như thế nào?"
"Sẽ không." Ý cười của Phi Thiên Tôn không khỏi sâu đậm "Đạo Diễn chứng đạo một đường sinh cơ, trừ phi thế giới này sụp đổ, hắn vĩnh viễn sẽ không làm được việc đuổi tận giết tuyệt. Bổn tọa cũng sẽ không cho phép."
Thời điểm hắn nói lời này khóe môi hơi cong lên, đôi mắt hơi rủ xuống, ánh mắt mang theo ý trào phúng rõ rệt, đột nhiên có loại kiệt ngạo không thể bẻ gãy, hiển lộ khí độ cùng dã tâm của Quy Khư đại đế.
Cầm Di Âm nghe được nhịp tim sôi nổi hiếm thấy của hắn, đột nhiên có chút kinh ngạc: "Ngươi đến tột cùng muốn có được cái gì chứ?"
"A Âm, ngươi quả nhiên vẫn còn là hài tử, mới có thể hỏi ra lời như vậy." Phi Thiên Tôn lắc đầu bật cười, rót cho hắn một chén rượu "Từ khi ta sáng lập ra Ác sinh đạo đến nay, thu hút chúng sinh nhiều vô số kể, kéo dài ngàn năm trường thịnh không dứt, ngươi có biết là tại sao không?"
Cầm Di Âm chớp mắt một cái: "Tính bản ác, chính là dục vọng."
"Không sai." Phi Thiên Tôn chăm chú nhìn hắn "Bởi vì dục vọng vô cùng vô tận, động lực để tiến tới mới có thể không ngừng không nghỉ... A Âm, ta hi vọng ngươi ghi nhớ điểm này, không được vì bất kỳ vật gì nhìn có vẻ như trọng yếu mà dừng lại. Bởi vì khi ngươi vượt qua nó liền phát hiện, đó cũng chỉ là phong cảnh trên đường, sát vai đi qua liền không đáng nhắc tới, mà tương lai của ngươi vĩnh viễn không có điểm dừng."
Cầm Di Âm chậm rãi nâng chén rượu lên: "Đây xem như là bài học cuối cùng sao?"
Phi Thiên Tôn lại cười nói: "Nếu như ngươi thích cách nói này, cứ cho là vậy đi."
"Thụ giáo!" Cầm Di Âm uống một hơi cạn sạch, khóe môi hơi cong "Ngươi hi vọng Ưu Đàm Tôn trong trận chiến này làm đến mức nào?"
Phi Thiên Tôn yên lặng liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ta muốn ngươi đem đạo thần nâng lên tận trời."
****************
(Bốn)
Đúng như Phi Thiên Tôn dự liệu, mặc dù cuộc chiến Quy Khư ma tộc tập kích Huyền La này dài đến trăm năm, vẫn khó sửa đổi cục diện thất bại.
Thôn Tà uyên bị phong ấn, quần ma hoặc lui về địa giới hoặc bị chém giết tiêu diệt. Danh vọng của Đạo Diễn thần quân từ đó về sau như mặt trời ban trưa, Tam Bảo sư cùng Trọng Huyền cung trở thành vua không ngai ngự trị trên Huyền La ngũ cảnh tứ tộc. Nhân giới sau trận đại chiến này bắt đầu biến hóa long trời lở đất, thế lực các tộc gầy dựng lại cuộc sống mới. Một số bị hoàn toàn xóa sổ, một số tử chiến đến cùng, tuyệt địa phùng sinh, vô số sinh mệnh tựa như trùng kiến sinh sôi cường thịnh, cùng mở ra ngàn năm thịnh thế cho Huyền La.
Hết thảy đều đúng theo kịch bản của Phi Thiên Tôn chậm rãi trình diễn, chỉ có một chút tính sai, đó chính là Cầm Di Âm chưa trở lại Quy Khư.
Hắn dùng thân phận Ưu Đàm Tôn tham dự trận đại chiến này, tại Huyền La khuấy lên một hồi tinh phong huyết vũ. Vô số tu sĩ sa đọa dưới tâm ma, công đức đạo hạnh một chốc mất sạch, hoặc thành xác chết di động, hoặc trở nên hoàn toàn thay đổi, thậm chí hồn bay phách lạc, thành kẻ điên không nhận ra người. Hắn vì "Mẫu thân" mà chính mình không có duyên nhìn thấy để lại cho Huyền La một truyền thuyết vĩnh viễn không thể nào xóa nhòa.
Sau đó, hắn đúng như Phi Thiên Tôn tính toán, thua dưới tay Đạo Diễn thần quân, dùng cái chết của Ưu Đàm Tôn tạo thành chiến tích không thể xóa nhòa của thần linh, cùng với thây chất thành núi, máu chảy thành sông dưới chân hắn, đồng thời đúc thành thần đàn.
Tín ngưỡng là nền tảng của đạo thần, sau khi cuộc chiến này được sử sách đổi tên thành "Phá Ma chiến", tín ngưỡng địa vị của Đạo Diễn thần quân tại Huyền La liền không thể thay thế. Nhang đèn của ngàn gia vạn hộ nâng Hắn lên cao, trăm đời truyền tụng khiến Hắn trường tồn không suy. Đây là kết quả Thiên pháp sư mong muốn, cũng là tình cảnh mà Phi Thiên Tôn muốn nhìn được.
Cầm Di Âm biết được hắn suy nghĩ thế nào. Trước khi không có tín ngưỡng, Đạo Diễn thần quân chỉ bị Thiên đạo ràng buộc. Nhưng khi Hắn trở thành thần linh của chúng sinh, liền có ngàn vạn chú sách kiềm chế Hắn, khiến Hắn từ bất khả xâm phạm trở thành sơ hở trăm chỗ, đặc biệt là... sau khi vật đổi sao dời, truyền thuyết sẽ không còn chính xác, mà năm tháng cuối cùng rồi sẽ chôn vùi hào quang.
Một lần thất bại đổi lấy người chiến thắng chung cuộc, Phi Thiên Tôn chắc chắn là đế vương biết tính toán thời thế nhất.
Dựa theo kế hoạch, sau khi Cầm Di Âm bại trận nên chạy trốn về Quy Khư. Chỉ là hắn không ngờ Thường Niệm lĩnh ngộ được pháp tắc thời gian, tại nháy mắt đó đem thời gian của hắn nghịch chuyển đến trạng thái mới bắt đầu, dùng loại tư thái thấp kém yếu ớt đó hiện ra trước mặt Đạo Diễn thần quân. Bọn họ tuy rằng không giết được hắn, lại đem hắn phong ấn dưới Lôi Trì, ngàn năm không thấy ánh mặt trời.
Đối với Cầm Di Âm mà nói, thời gian bị phong ấn này thật là khổ sở. Tâm Ma thích có mới nới cũ, dưới Lôi Trì dù có vong hồn xương khô cho hắn dạo chơi trong mộng, nào có chúng sinh bách thái mới mẻ dễ nhìn? Nhưng mà, Lôi Trì này phong ấn tầng tầng, nếu như không có sức mạnh của Thiên đạo không thể loại bỏ, hắn khó có thể tránh thoát ràng buộc cũng chỉ đành nhẫn nhục chịu đựng, đơn giản nhắm mắt lại chìm vào Bà Sa tâm hải, làm một giấc mộng ngàn năm.
Mãi đến tận lúc một vị khách không mời mà đến xông vào Bà Sa tâm hải, Tâm Ma trầm miên đã lâu rốt cuộc bị đánh thức.
Đó là một nam tử Nhân tộc, dung mạo tuấn nhã thanh tú, nhưng đáng tiếc lại là người mù.
Huyền Minh mộc có thể tự phát triệu hoán ma chướng của chúng sinh trên khắp thế gian, đám vong hồn lòng có chấp mê, nếu gặp may đúng dịp cũng sẽ bị hấp dẫn đến đây. Cho nên Cầm Di Âm nguyên bản đối với người nọ không chút lưu ý, mãi đến tận lúc hắn chống lại được mê hoặc của Huyền Minh mộc, khiến gương mặt người kia chưa kịp nở ra đã khô héo tại đầu cành.
Hắn rốt cuộc có hứng thú, sau đó mới phát hiện người mù này thật ra là sinh hồn rời khỏi thể xác, chỉ có điều khí tức suy yếu, hẳn là chấp niệm trong lòng quá mức cường liệt, mới có thể đáp lại triệu hoán của Huyền Minh mộc đi tới nơi này.
Người mù tên là Văn Âm, xuất thân từ Tây Tuyệt cảnh Miên Xuân sơn. Người nơi đó trăm năm không già, nhưng lại đoạn tử tuyệt tôn không thể truyền thừa, bị vây giữa sinh tử không cách nào giải thoát. Hắn là đứa nhỏ được Thần Bà nuôi lớn, muốn tra ra chân tướng giữa tầng tầng nghi hoặc, để tất cả mọi người trong Miên Xuân sơn có được lời giải đáp.
Chỉ tiếc, hắn vất vả lắm mới rời khỏi ngọn núi đó, ở nửa đường lại gặp hiểm ác, bị tà tu phát hiện ra thân thể trường sinh bất lão. Bọn chúng mừng rỡ như điên giam hắn lại để nghiên cứu bí mật sinh tử ảo diệu. Mỗi khi không đúng phương pháp, chính là hình phạt tàn khốc lên người, cho dù da thịt gân cốt có thể liên tiếp khép lại, thống khổ vẫn không thể xóa nhòa.
So với thủ đoạn của tà tu, đối với Văn Âm, trường sinh mới là sự dằn vặt thâm sâu nhất, bởi vì hắn không có cách nào trốn chạy cũng không có cách nào giải thoát. Đáng tiếc hắn thà chết cũng không chịu tiết lộ bí mật của Miên Xuân sơn, không muốn đem mầm tai vạ dẫn đến những người thân yêu của hắn.
Hắn ngu ngốc đến đáng yêu.
Cầm Di Âm hỏi Văn Âm có nguyện ý làm một giao dịch hay không. Hắn giúp cho người mù này đạt thành nguyện vọng, người mù đem túi da của chính mình giao cho hắn để đánh đổi, khiến Tâm Ma có thể phân hoá nguyên thần, tạm thời rời khỏi phong ấn của Lôi Trì.
Thần trí Văn Âm lúc đó đã bên lề sụp đổ, dĩ nhiên không hề do dự.
Hắn ở trong lòng Cầm Di Âm hóa thành một tia sáng vào luân hồi. Đóa hoa mặt người khô héo toả sáng tân sinh, được Cầm Di Âm hái xuống mang lên mặt.
Sau một khắc, hắn liền ở trong thân thể Văn Âm tỉnh lại, thần thức xuyên qua túi da nhìn ra bên ngoài, thấy trên mặt đất bốn phía đều là vết máu còn chưa khô. Mà tà tu khuôn mặt dữ tợn đang dùng dao con khoét lấy cốt nhục Văn Âm làm tài nguyên luyện khí, nhìn thấy hắn tỉnh lại cũng không thèm để tâm.
Cầm Di Âm nhìn hắn khẽ mỉm cười. Tại chớp mắt tà tu ngẩn người dại ra, hắn đưa tay móc lấy trái tim kẻ nọ, đem hồn phách của hắn ném vào Bà Sa hải, hưởng đủ loại dằn vặt gấp trăm lần hoàn trả cho Văn Âm.
Tâm Ma vốn là thiên địa bất dung, dĩ nhiên cũng chẳng sợ bội ước. Nhưng tại thời điểm hắn muốn rời đi, từ trên bộ thân thể này ngửi được một tia ma khí quen biết, là của Dục Diễm Cơ.
Ngàn năm trước, Dục Diễm Cơ chưa từng gặp Cầm Di Âm, nhưng đã thấy qua "Ưu Đàm Tôn" mà hắn giả trang, Tâm Ma đối với nàng dĩ nhiên cũng không xa lạ gì. Vì thế hắn lâm thời cải biến chủ ý, dựa theo mong muốn của Văn Âm đi đến Bất Dạ yêu đô.
Giả như mọi việc ở Miên Xuân sơn có Dục Diễm Cơ trong bóng tối trù tính, sau lưng nàng nhất định không thể thiếu bóng dáng Phi Thiên Tôn. Ngàn năm gặp lại như vậy, hắn cũng không keo kiệt đưa lên một phần lễ.
**************
(Năm)
Lừa gạt Hồ vương Tô Ngu, đối với Cầm Di Âm mà nói cũng không phải là việc khó.
Tô Ngu tuy có cảnh giới cửu vĩ, nhưng hắn quen sống trong nhung lụa đã lâu, ngàn năm trải qua bình thường đã mài mòn lưỡi dao sắc bén, cũng hạ thấp sự cảnh giác của hắn. Đặc biệt là tấm túi da hiện tại của Cầm Di Âm này thân phận quá mức thấp kém, tin tức mang đến lại vừa vặn bóp lấy chỗ yếu hại của Hồ vương.
Thông qua cảm ứng tiếng lòng, Cầm Di Âm rất nhanh xác định Tô Ngu đối với Miên Xuân sơn để ý khác thường. Hắn lợi dụng điểm ấy cắn chặt Tô Ngu, thành công đem Hồ vương dẫn ra khỏi yêu đô, cùng đi đến Miên Xuân sơn.
Trường sinh bất tử, nguyên lai là một hồi chú oán kinh niên trường kỳ. Chú oán này bắt nguồn từ Thần Bà không cam lòng mà chết, cũng bắt nguồn từ Hắc xà từ thần đọa ma, thậm chí bắt nguồn từ Hủy thần quân bị tín đồ phản bội ... Tham giận si hận dây dưa vạn mối, tạo thành thiên la địa võng trói buộc Miên Xuân sơn.
Ác mộng bắt nguồn từ lúc Thần Bà đâm ra mộc trượng năm đó. Mà Cầm Di Âm bắt được cái tay đẩy nàng bước qua ranh giới, tại thời điểm Tô Ngu bận bịu ứng phó Hắc xà ba đầu, hắn tìm được Dục Diễm Cơ, khôi phục lại liên hệ đã đứt gãy. Đổi lại, hắn hy sinh bộ thân thể này, phá tan một tia thiện niệm cuối cùng của Hủy thần quân, dùng Huyền Minh huyễn pháp khiến cho người nọ tự tay đâm vong hồn Văn Điệp, khiến Sơn Thần nhiễm phải nghiệp trái giẫm lên vết xe đổ, cùng Hắc xà dây dưa hợp nhất, trở thành "lọ chứa" mà Dục Diễm Cơ tha thiết ước mơ.
Điều sơ suất duy nhất, chính là Dục Diễm Cơ không thể lưu lại Tô Ngu để hắn tận mắt nhìn thấy tất cả những thứ này. Trước khi Miên Xuân sơn sụp đổ, Hồ vương tự đoạn đuôi thoát thân. Mà Cầm Di Âm sau khi mất đi thân thể Văn Âm đã trở lại Bà Sa thiên, tiếp tục giấc ngủ ngàn năm bất biến của hắn.
Lần này hắn chỉ ngủ được bảy ngày, tầng tầng phong ấn liền biến mất dưới lôi đình đầy trời.
Cầm Di Âm rốt cuộc lại thấy được ánh mặt trời. Hắn từ dưới Lôi Trì vọt người mà ra, nhìn thấy Dục Diễm Cơ đứng trên mặt đất khô cằn. Nàng cung kính nâng một chiếc gương, phản chiếu một thân ảnh màu xanh.
Xa cách ngàn năm bãi bể nương dâu, Cầm Di Âm vẫn có thể nhận ra đó là Phi Thiên Tôn. Hắn không nhịn được cười: "Ngươi đây là chán Quy Khư, muốn làm một phàm nhân sống trong thịnh thế thái bình sao?"
"Đây chính là nhân gian thể mà ta ngàn người mới chọn được một, thỉnh đừng nói lời ghét bỏ." Người trong gương dịu giọng mỉm cười ôn nhu "Hoan nghênh trở về, A Âm!"
[Tác giả có lời: Bởi nội dung vở kịch từng bước tiến vào giai đoạn giải mã, cho nên phiên ngoại này là cố sự của một tuần, cùng chính văn có quỹ tích tương tự, thế nhưng lại phát triển trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Độc giả có thể xem đó là Tâm Ma version 1.0 từng trải.
Liên quan với một tuần này Đại hồ ly vì sao không ở Miên Xuân sơn, mà lại là Tô Ngu ra tay, mời trở về nội dung vở kịch của Ngự Tư Niên cùng Nhiễm nương trong "Mộng Hồn thiên». Một tuần đó, y không thể đuổi tới chuyện này, cũng không có thời cơ phá chướng hoá hình, bây giờ còn đang ở cái góc núi nào đó bế quan ╮(╯_╰)╭ ]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.