Chương trước
Chương sau
Mộ Tàn Thanh tỉnh lại sau giấc ngủ, sắc trời đã sáng trưng.
Y vừa mở mắt, trong con ngươi trong trẻo một mảnh, ngồi dậy chỉ thấy Cầm Di Âm quả thật lấy chăn đệm trải dưới đất, ủy ủy khuất khuất mà cuộn tròn phía trên, dường như đang ngủ.
Mộ Tàn Thanh xuống giường, đang muốn vòng qua chăn đệm đi ra, bất thình lình bị một bàn tay nắm lấy mắt cá chân. Y đã sớm có dự liệu, cũng không phản kháng, thuận lực đạo ngã xuống, đưa tay chải vuốt một lọn tóc rối của Cầm Di Âm, cười híp mắt hỏi: "Đêm qua ngủ không ngon a?"
"Trên đất lạnh, còn cộm đến đau cả người." Cầm Di Âm ngáp một cái, khóe mắt mang theo một chút ướt át "Ta vốn có lòng đến làm ấm giường cho ngươi, lại sợ quấy nhiễu mộng đẹp, khiến ngươi bực mình lại đạp ta một hồi. Có tâm lại bị hất hủi, thật là khổ sở!"
Lúc hắn nói chuyện còn cố ý ấn ấn eo lưng đêm qua bị đá phải. Trên thực tế, Mộ Tàn Thanh khi đó ngay cả một phần khí lực cũng không dùng, đừng nói là làm cho hắn cảm thấy đau đớn, e là đuổi hắn xuống cũng không đủ. Cầm Di Âm mượn việc đó lui ra ngoài, hiện tại còn lấy ra để trêu chọc y.
Mộ Tàn Thanh đang chải vuốt mái tóc đen như mực của hắn, nghe vậy cười nói: "Ta ở trên giường đợi ngươi đến hơn nửa đêm, cố ý để dành một nửa bên cạnh. Thật vất vả mới đợi được ngươi trở về, lại nghe ngươi ngả ra đất mà nghỉ. Quân vô ý ta cũng không tiện cưỡng cầu, mỗi người một giường, còn hơn là đồng sàng dị mộng."
Lời trêu chọc còn chưa nói hết của Cầm Di Âm nhất thời đều nuốt trở vào. Hắn nghiêng đầu nhìn qua "Ngươi không ngủ?"
"Ta mới vừa mang ngươi từ Quy Khư trốn ra được, nếu không thấy ngươi ở bên cạnh, ta làm sao ngủ cho ngon?" Trong lòng bàn tay Mộ Tàn Thanh đột ngột xuất hiện một làn khói đen, lại theo ngón tay y bóp lại mà tiêu tán "Lần sau không cần động mấy cái thủ đoạn này, nói với ta một tiếng là được."
Cầm Di Âm nắm chặt tay y tinh tế thưởng thức, chậm rãi hỏi: "Ta cùng Tư Tinh Di trò chuyện, ngươi đều nghe thấy?"
"Không có." Mộ Tàn Thanh thản nhiên nói "Ta là ái nhân, không phải là chủ nhân của ngươi. Có một số việc ngươi không muốn để cho ta biết, ta có thể tạm thời không truy vấn tới cùng."
"Không sợ ta lại lừa ngươi hối hận không kịp?"
"Sợ, nhưng ta muốn tin tưởng ngươi." Mộ Tàn Thanh từ trong tay áo càn khôn lôi ra một bộ u lan thường phục đưa cho hắn "Mặc vào thử xem, ta đặt làm trước đây đã lâu."
Thân là dã hồ ly trời sinh đất dưỡng, Mộ Tàn Thanh chưa bao giờ biết chăm sóc người khác. Mãi đến tận lúc gặp được Văn Âm, y cảm thấy người nhạc công mù kia lại như một chiếc bình lưu ly, không một chỗ nào không tinh xảo đẹp đẽ, cũng không một chỗ nào không mong manh dễ vỡ. Cho dù là kẻ lỗ mãng tùy tiện như y, cũng muốn móc sạch tâm tư ra, đối xử thật tốt với hắn. Trước khi y rời khỏi Yêu hoàng cung cố ý tìm đến cung nga, nhờ nàng đặt mua một đống đồ tốt trong nhân gian. Nhưng đáng tiếc y còn chưa kịp đem những thứ này từng kiện từng kiện lấy ra, Văn Âm liền ở Hàn Phách thành biến thành một nắm tro bụi.
Lúc đó, Mộ Tàn Thanh còn chưa biết dưới cái túi da cực kỳ yếu đuối kia ẩn giấu Ma hồn cường đại khủng bố đến cỡ nào, cũng không biết quãng đời còn lại còn có thể gặp được người khiến cho y ý động tình sinh hay không, chỉ đành đem những món đồ thuộc về Văn Âm đó đều chôn ở dưới mảnh băng nguyên kia. Sau khi trải qua mười năm luyện hóa, y trở về Hàn Phách thành tìm lại ký ức, lúc rời đi liền đào tầng băng lên, đem đồ vật phong tồn trong đó lấy ra, cuối cùng lúc này cũng xem như đưa được đến trước mặt người nọ.
Mấy cái tâm tư bí mật đó, Mộ Tàn Thanh xưa nay không nói ra. Đáng tiếc Cầm Di Âm quá giỏi nghe lời đoán ý, thời điểm tiếp nhận quần áo chỉ giương mắt nhìn qua, Mộ Tàn Thanh lập tức có loại cảm giác quẫn bách không chỗ nào che giấu.
Bộ y phục này là giao nhân tiêu trộn với tuyết tằm tơ chế thành, chạm tay mềm mại, nóng lạnh bất xâm. Cầm Di Âm lấy tay vuốt ve qua từng đoá từng đoá u lan thêu phía trên, liền có loại ảo giác nóng bỏng, khiến cho trong khoang ngực nơi không hề có thứ gì kia cũng bị nhiệt lưu này tràn ngập.
Hắn nghiêng người hôn lên trán Mộ Tàn Thanh: "Ta rất thích!"
Mộ Tàn Thanh chớp chớp mắt: "Vậy ngươi nguyện ý nói cho ta, tối hôm qua cùng Tư Tinh Di nói những gì sao?"
Cầm Di Âm đứng dậy thay y phục: "Không thể, nhưng ngươi rất nhanh sẽ biết được."
"Xem ra là có việc sắp xảy ra, tám phần mười còn không phải là chuyện tốt." Mộ Tàn Thanh xoa xoa ấn đường, cảm thấy uể oải sâu sắc.
"Đại hồ ly, nhớ kỹ một câu này." Cầm Di Âm dựng thẳng lên một ngón tay "Bắt đầu từ bây giờ, trừ ta ra, không nên tin bất luận người nào."
"Bao gồm Tư Tinh Di?"
"Ngươi đối với hắn vốn cũng không có tín nhiệm, không phải sao?" Cầm Di Âm khẽ mỉm cười "Đại hồ ly, ngươi là kẻ mềm lòng nhất cũng tàn nhẫn nhất ta từng thấy. Trọng Huyền cung có không ít người tương giao ăn ý với ngươi, nhưng chân chính để ngươi tin tưởng không giữ lại chút nào chỉ có mỗi một Tiêu Ngạo Sênh. Liền ngay cả Tịnh Tư... ngươi đối với nàng có kính có sợ, phần nhiều chính là đề phòng."
"Cõi đời này quá ít người chân thành giống sư huynh, gặp được một người đã là có phúc ba đời, hà tất đòi hỏi thêm nhiều?" Mộ Tàn Thanh nhớ tới tình cảnh thời điểm rời khỏi Thiên Thánh đô liền không khỏi thở dài, tương lai sợ là chẳng còn một ai nữa.
Cầm Di Âm nghe được ý y chưa nói hết. Đây vốn là kết quả Tâm Ma mong đợi, khiến cho y ngoại trừ lưu lại bên cạnh mình, hướng nơi nào cũng đều cô độc. Nhưng hiện giờ y quả thật buông bỏ tất cả, Cầm Di Âm lại không thấy cao hứng.
Hắn nhìn Mộ Tàn Thanh đang vì mình chỉnh lý quần áo, trong đầu không khỏi nghĩ đến dáng dấp đối phương mười năm trước. Từ thất vĩ đến cửu vĩ, không biết bao nhiêu Yêu tộc vì lạch trời này nửa bước khó dời, Mộ Tàn Thanh đột phá chướng ngại lại chỉ dùng mười năm, đánh đổi trả giá không kẻ bình thường nào có thể so sánh được. Một đường đi tới này, phong sương tạo hình cũng mài giũa y. Tiểu hồ ly hoang dã đối mặt với lời trêu ghẹo tay chân liền luống cuống ngày xưa đã không còn thấy, chỉ còn lại gian thương khéo léo đẩy đưa hoa ngôn xảo ngữ.
Có lẽ ngay cả Mộ Tàn Thanh cũng không ý thức được, y càng ngày càng trở nên gần với "Ẩm Tuyết quân" trong mộng kia.
Ý nghĩ này khiến Cầm Di Âm cảm thấy buồn bực, nụ cười trên khóe miệng lại càng lộ vẻ ôn nhu: "Ngươi có ta rồi, còn cảm thấy không đủ sao?"
Mộ Tàn Thanh nhạy bén nhận ra được cái gì: "Ngươi đang nghĩ đến tên kia?"
Cầm Di Âm "Ừ" một tiếng, cười khổ: "Từ lần đầu gặp gỡ ở Trọng Huyền cung năm đó, mười năm này ta cũng không thể thoát khỏi hắn, tựa như hết đợt này đến đợt khác, chỉ cần ta nằm ở thế yếu, hắn liền thừa lúc vắng mà vào."
Trong mắt Mộ Tàn Thanh xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo: "Hắn nỗ lực đoạt xác ngươi?"
"Đúng vậy. Thế nhưng chỉ có một lần mười năm trước." Cầm Di Âm nhíu mày lại "Từ đó về sau, hắn không phải là không có cơ hội. Thậm chí lần này... Nhưng hắn chỉ áp chế ta, giống như biết là ngươi nhất định sẽ đến."
Mộ Tàn Thanh ngẩn ra, chợt minh bạch ý tứ của hắn: "Ta đối với hắn... quả thật có loại cảm giác quen thuộc khó giải thích được, thật giống như đối mặt với ngươi. Nhưng sai biệt giữa các ngươi không thể xem nhẹ. Khanh Âm, ngươi đừng nghĩ nhiều."
Cầm Di Âm lắc lắc đầu: "Ta không phải hoài nghi ngươi. Chính là chuyện này từ đầu tới cuối liền lộ ra quỷ dị. Dựa theo lời ngươi giải thích, lần thứ nhất hắn xuất hiện là ở Vấn Đạo đài, nhưng mà chỗ đó chỉ thuộc về Đạo Diễn, ngay cả Thường Niệm đều không dễ đặt chân, tại sao lại có ma vật thường cư?"
Mộ Tàn Thanh tỉ mỉ nhớ lại: "Nhưng ta ở Vấn Đạo đài chỉ thấy được hắn, không nhìn thấy thần quân."
Khi đó y mở ra mật đạo ở tháp thất Mộ kiếm tầng thứ mười tám, không ngờ thông đến Vấn Đạo đài, tại cảnh giới huyền diệu đó thấy được nhân quả giữa Đạo Diễn thần quân cùng ốc sên khổng lồ, cũng từng nói vài câu, nhưng đó chỉ là tàn tượng quá khứ mà không phải chân thân Đạo Diễn thần quân.
Mộ Tàn Thanh cảm thấy mình thực sự đặt chân lên Vấn Đạo đài, là tại nháy mắt nhìn thấy người dưới tàng cây kia. Mà đối phương từ lúc đầu khô héo như đã chết đến lúc sau khôi phục sinh cơ, là tại thời điểm mình chạm vào mảnh tàn phế cốt hắn đeo trên người.
"Ngươi nói là vật này phải không?" Cầm Di Âm híp híp mắt, mở ra bàn tay nguyên bản không hề có thứ gì, bên trong đột nhiên xuất hiện một mảnh xương sườn nhỏ tàn khuyết đầy vết rạn nứt.
Đồng tử Mộ Tàn Thanh đột nhiên co rút nhanh. Thời khắc nhìn đến khối tàn phế cốt này, y thiếu chút nữa cho rằng người trước mắt là một "Cầm Di Âm" khác giả trang, lập tức đi mò vũ khí. May mà khí tức quen thuộc thức tỉnh thần trí, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, nói: "Không sai, là nó. Ngươi làm sao làm có được?"
"Ta..." Hắn chậm rãi nắm chặt tàn phế cốt "Mười năm trước, ngươi mới vừa nhảy xuống Luyện Yêu lô, ta bị hắn nhân cơ hội xâm lấn thần thức, suýt nữa là bị đoạt xác. Thời điểm chạy trốn từ trên người hắn đoạt được."
Mộ Tàn Thanh không nghi ngờ hắn, liền nói: "Vật này lần đầu tiên ta thấy liền cảm giác quái lạ, cho ta nhìn một chút."
"Không được." Cầm Di Âm trở tay đem khối tàn phế cốt thu hồi, cười nói "Tên kia khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều lộ ra quái dị, thái độ đối với ngươi cũng có chỗ khác biệt, khối tàn phế cốt này lưu ở chỗ ta mười năm không gặp sự cố, lại sợ sẽ gây bất lợi cho ngươi... Nói nữa, ngươi đã thừa nhận mình là ái nhân của ta, vậy làm sao có thể lưu trên người đồ vật thiếp thân của kẻ khác?"
Mộ Tàn Thanh liếc hắn một cái: "Bình dấm chua!"
Ngữ khí Cầm Di Âm rất bình thản, ngay cả Mộ Tàn Thanh cũng không phát hiện hắn đang run nhè nhẹ.
Từ khi Tâm Ma hóa tự tại, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi.
Cầm Di Âm còn có rất nhiều chuyện không rõ, rất nhiều ý nghĩ cần truy căn cứu đế. Hắn chưa bao giờ mong mỏi một "chính mình" khác xuất hiện như lúc này, lại vừa sợ hãi sự xuất hiện của người kia đến như vậy.
Trong cõi hư vô có một thanh âm nói cho hắn biết, tuyệt đối không thể để Mộ Tàn Thanh lấy được khối tàn phế cốt này.
Không còn chuyện khác, bọn họ đi ra khỏi phòng, liền thấy Tư Tinh Di vẫn đứng lặng yên dựa cột buồm như trước, không biết là người này dậy sớm hay là chưa từng dời đi. Hắn nhìn thấy yêu ma dắt tay nhau mà đến, lúc này mới hướng về phía mũi thuyền, ra hiệu bọn họ đi theo.
Trên thuyền, đám đệ tử Trọng Huyền cung đã sớm thức dậy, không biết nhận được mệnh lệnh gì, thái độ bọn họ đối với Mộ Tàn Thanh khách sáo hữu lễ, dĩ nhiên xem y là quý khách đồng đạo đồng hành, lại đem Cầm Di Âm xem như không khí, cho dù nhìn thấy cặp ma đồng quỷ dị tượng trưng thân phận ma vật, đầu tiên là theo bản năng nắm chặt pháp khí, ngay sau đó liền ngoảnh đầu đi, vội vã chạy mất.
"Cho dù không muốn thay hình đổi dạng, tốt xấu ngươi cũng đem ma đồng thu liễm một chút." Tư Tinh Di nhìn trời nước một màu phương xa "Sáng nay ta thu được tin tức ba vị Tôn giả truyền đến, Đông Thương chuyến này cực kì trọng yếu. Bọn họ đồng ý cho ta lần này cùng hai vị liên thủ đối địch, mong rằng Ma La tôn giữ lời hứa."
"Cũng thế! Cũng thế!" Cầm Di Âm nhắm mắt lại, thời điểm mở ra đã là đôi mắt thanh minh không khác người thường "Bất quá, đã biết con đường phía trước nhấp nhô, Tam Bảo sư vì sao không phái thêm nhân thủ để đảm bảo không có sơ hở nào?"
"Trọng Huyền cung cùng Phượng thị kết minh ngàn năm, thế nhưng Đông Thương cảnh không chỉ là thiên hạ của Phượng thị. Dưới tình huống chưa sinh biến, tùy tiện dẫn dắt nhiều tu sĩ dị cảnh đặt chân đến lãnh thổ Đông Thương, chỉ có thể cùng thế lực địa phương trở mặt." Dừng một chút, Tư Tinh Di nhìn về phía hắn "Huống hồ, đối mặt với nhân vật như Phi Thiên Tôn cùng Ma La tôn, quyết phân thắng bại thường không dựa vào người nhiều hay ít."
Cho dù là Y Lan ác tướng hay là Huyền Minh mộc, đều là lợi khí ma đạo thao túng tâm hồn, dù cho chưa từng trải qua Phá Ma chiến, trường đại kiếp nạn Trọng Huyền mười năm trước kia đã chứng minh điểm này. Nếu tâm trí không kiên định, căn cơ không đủ, dù có thiên binh vạn mã cũng bất quá là thêm quân cho hai đại ma này.
Chiếc thuyền Tư Tinh Di điều động chính là do Thiên Cơ các chế tạo, dù cho trong sóng to gió lớn cũng như giẫm trên đất bằng, Mộ Tàn Thanh chỉ cần không nhìn ra mặt biển rộng mênh mông kia, liền có thể liều mạng lừa gạt bản thân đang ở trên đất liền. Lúc này y đứng ở nơi xa hơn một chút, chờ hai người này đánh võ mồm xong, mới cất tiếng hỏi: "Chúng ta cách đích đến còn xa lắm không?"
"Hôm nay có thể cập bến." Tư Tinh Di đáp "Phượng thị bộ tộc ở Thương Lan hải vực thuộc trung bộ Đông Thương cảnh, tộc địa bao gồm mười bảy hải đảo. Gia tộc dòng chính thường cư Tố Tâm đảo, mặt khác mở ra Tiềm Long đảo tiếp đón khách lạ. Chúng ta chuyến này mặc dù đi đến Tố Tâm đảo tham gia đại điển, còn phải dựa theo quy củ trước tiên đi một chuyến đến Tiềm Long đảo. Dùng tốc độ của thuyền, rất nhanh liền có thể tới ngoại vi Tiềm Long đảo."
"Tiềm Long đảo..." Cầm Di Âm nghĩ lại một chút, nhớ ra quan hệ của túi da mình mới vừa dùng xong "Sư phụ của Diệp Kinh Huyền chính là Thanh Tĩnh chân nhân chưởng quản sự vụ Tiềm Long đảo."
"Không sai, Thanh Tĩnh chân nhân tại Phượng thị bộ tộc địa vị cực cao, số tuổi cũng ngang hàng tộc trưởng đương nhiệm Phượng Linh Quân. Hai người xem như cùng lớn lên, tình nghĩa có thể so với thủ túc chí thân." Tư Thiên các chủ quản tin tức, Tư Tinh Di đối với những chuyện này có thể nói rõ như lòng bàn tay "Hắn y thuật rất tốt, chú thuật càng mạnh mẽ, lại là Âm sát pháp. Vì vậy trên Tiềm Long đảo bố trí nhiều thanh nhạc nhã trúc, tiếng đàn sáo không dứt, lại có thể trở thành binh khí của hắn giết người trong vô hình. Lúc các ngươi bước lên Tiềm Long đảo, cần phải thận trọng từ ngôn hành đến cử chỉ."
Mộ Tàn Thanh gật đầu, nhưng đáng tiếc y đứng thấp, không nhìn thấy ánh mắt Cầm Di Âm đột nhiên trở nên lạnh lẽo thâm trầm.
"Nhân vật kinh diễm như vậy, lại ít nghe danh ngoài Đông Thương, thật là đáng tiếc..." Cầm Di Âm nhìn thẳng Tư Tinh Di, trong mắt lộ ra sát ý, âm thanh lại càng mềm nhẹ "Tên của hắn là gì?"
"Hắn tên gọi Thẩm Lan Tịch." Tư Tinh Di tựa hồ biết suy nghĩ của hắn, nụ cười dần dần sâu đậm "Tin Diệp Kinh Huyền qua đời đã truyền tới Đông Thương, ngươi không cần nghĩ tiếp tục mượn danh nghĩa thân phận tiếp cận Thanh Tĩnh chân nhân. Trước sau cũng chỉ là qua đường, hai bên không liên quan lẫn nhau, đỡ phải gặp trở ngại."
Cầm Di Âm không tiếp tục nói nữa, Mộ Tàn Thanh lại khó hiểu: "Hắn không phải Phượng thị tộc nhân?"
"Thẩm Lan Tịch là cô nhi ngoại tộc được Phượng thị thu dưỡng." Tư Tinh Di đối với cái này cũng không muốn nói nhiều, chỉ cười cười với y "Ngươi nếu có hứng thú, chờ đến Tiềm Long đảo lại nghe cũng không muộn. Điều này ở trong Phượng thị cũng không phải là bí mật gì."
Hắn nói đến qua loa, Mộ Tàn Thanh trái lại cảm thấy chuyện này không thích hợp lắm. Phượng thị bộ tộc xác thực dùng "Nhân tâm nhân đức" danh truyền Ngũ cảnh, chuyện thu dưỡng cô nhi ngoại tộc như vậy đúng là bình thường. Thế nhưng tiếp thu cùng tiếp nhận mặc dù chỉ khác nhau một chữ, nhưng lại khác biệt một trời một vực. Một người là ngoại tộc không chỉ có thể đặt chân tại Phượng thị, còn được chấp chưởng đại quyền một hòn đảo, sợ là ngay cả nhiều con cháu đích hệ cũng không có quang vinh khác biệt này.
Huống chi, người này họ Thẩm.
Mộ Tàn Thanh nhớ lại tất cả những gì mình nhìn thấy khi đi lạc vào mộng cảnh của Tư Tinh Di đêm qua cùng vài câu giảng giải của Cầm Di Âm về Thẩm gia. Trong giấc mộng đó, người nhà họ Thẩm xác thực mang nhiều nhạc cụ, nếu như Thẩm Lan Tịch này chính là cô nhi Thẩm gia, thanh nhạc chú thuật của đối phương liền có lai lịch. Nhưng y lại nghĩ đến thiếu niên cực giống U Minh kia bị Phệ hồn đằng tra tấn đến chết, bản năng đối với gia tộc này liền cảm thấy không ưa.
"Ta muốn hỏi thăm một chút. Tư Thiên các chủ có nghe nói qua một người tên Thẩm Đàn không?" Mộ Tàn Thanh nghĩ đến một chuyện khác, mở miệng dò hỏi "Người này nên xuất hiện ngàn năm trước, cũng là đến từ Đông Thương."
"Có." Tư Tinh Di tựa như vô ý mà liếc mắt nhìn Cầm Di Âm một cái "Thẩm Đàn là tộc trưởng Thẩm gia đời thứ ba, cũng là khởi đầu cho Thẩm thị phát triển. Trước hắn, Thẩm gia chỉ là một gia tộc nhỏ không đủ tư cách trong Đông Thương cảnh, không ngờ đến thế hệ đó lại sinh ra một thiên tài. Người này cực thiện thông linh cùng bặc thệ pháp, lại tiếp tục sáng lập thanh nhạc chú thuật, khiến Thẩm gia từ tạp tu trở thành gia học uyên nguyên. Sau đó hắn dẫn dắt Thẩm gia đệ tử tru diệt một đám ma tu chiếm giữ Tiềm Long đảo, đem phân thành tộc địa. Từ đó Thẩm gia đều tu thanh nhạc đạo, vinh quang trăm năm. Đáng tiếc hắn không thể sống lâu trăm tuổi, bằng không Thẩm gia cũng sẽ không cực thịnh chuyển suy chỉ mấy năm sau đó."
Mộ Tàn Thanh không ngờ lại là như vậy: "Hắn... chết như thế nào?"
Tư Tinh Di lắc đầu: "Bởi vì Phá Ma chiến, rất nhiều điển tịch cùng ghi chép bị tổn hại hoặc thất lạc, liên quan đến chuyện này ta cũng không rõ, chỉ từ tàn quyển biết được đôi câu vài lời. Dường như có liên quan đến thê tử của hắn. Người này khi chết vẫn chưa đến tuổi nhi lập, là nhân vật tựa như phù dung sớm nở tối tàn."
Thê tử Thẩm Đàn, không phải là Tân Chỉ đến từ Phù Mộng cốc sao?
Dựa theo thời gian suy tính, thời điểm Thẩm Đàn trở thành tộc trưởng Thẩm gia đời thứ ba, vừa vặn cũng là lúc đệ đệ Tân Kiến của Tân Chỉ tiếp nhận tộc trưởng Tân thị đời thứ tư kiêm Phù Mộng cốc sơn trưởng. Hai gia tộc cách xa nhau ngàn dặm, liên hệ duy nhất chính là Tân Chỉ. Đáng tiếc là nữ nhân này trong lịch sử cả hai tộc cũng không có ghi chép gì.
Cầm Di Âm lại cùng tất cả những thứ này có quan hệ gì chứ?
Mộ Tàn Thanh cảm thấy như là rốt cuộc trong mớ bòng bong mình cũng bắt được một đầu mối, nhưng cuộn chỉ gai này cuốn quá chặt, nếu muốn đem hoàn hoàn chỉnh chỉnh rút ra, phải nghĩ biện pháp rõ ràng mạch lạc.
Y theo bản năng mà hỏi: "Như vậy, ngươi có từng biết đến Tân..."
Lời nói còn chưa dứt, Cầm Di Âm bỗng nhiên chỉ về phía trước xa xa: "Đến Tiềm Long đảo rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.