"Ngươi căn bản không cần tốn nhiều nước bọt với bọn hắn."
Lúc này sắc trời đã sáng lên, gian phòng này lại bởi vì vị trí hẻo lánh có chút u ám. Sau khi Diệp Kinh Huyền giơ tay đặt một tầng cấm chế, ánh sáng trong phòng càng thêm mờ mịt, chỉ có ngọn nến trên giá đàn hương kia vẫn đang chập chờn, chiếu ra đôi bóng người vành tai tóc mai chạm vào nhau.
"Trọng Huyền cung không phải là cái nơi trong sạch gì. Chỉ nói riêng ba người này, liền đại biểu ba loại lập trường bất đồng. Ngươi dựa vào Bạch Hổ pháp ấn cùng Ma tộc uy hiếp khiến bọn họ tạm thời lui bước, nhưng cũng là mua dây buộc mình." Diệp Kinh Huyền hai tay vòng qua người Mộ Tàn Thanh, ghé vào lỗ tai y mỉm cười nhè nhẹ, giọng nói ôn nhu mang vẻ mê hoặc như có như không, ý tứ hàm xúc: "Ngươi tranh cãi với bọn họ, không bằng tốn chút tâm tư dỗ ta cao hứng đi."
"Sau đó, ngươi đi thu lấy hồn bọn họ sao?" Bên gáy bị hơi thở phun đến ngứa ngáy, Mộ Tàn Thanh không khỏi ngẩng đầu lên, khóe môi khẽ mím lại.
Dù cho thời điểm tình nồng, y cũng sẽ không quên phía sau chính là Tâm Ma khoác túi da vô hại, tay phải phủ lên cánh tay Diệp Kinh Huyền đang ôm mình, nhìn như chạm nhẹ không dùng sức, kì thực bất cứ lúc nào cũng có thể đem tay hắn chặt đứt.
"Khiến cho bọn họ cam tâm tình nguyện để ngươi sử dụng, không tốt sao?" Người sau lưng chẳng biết biến trở về Tâm Ma bổn tướng từ lúc nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-tran-do/1026300/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.