"Đạo hữu nguyên thần tổn thương chưa hồi phục, ăn viên Thanh Huyền đan này vào. Nó có thể khắc chế một phần độc tính của Phệ Nguyên đằng, giúp ngươi dễ chịu một chút." Rời khỏi Nhất Nguyên quan, Phượng Tập Hàn lấy một chiếc bình ngọc từ trong tay áo, đổ ra dược hoàn xanh biếc đưa cho Mộ Tàn Thanh, khẽ thở dài: "Đạo hữu lần này hành sự có lỗi nhưng không sai. Tuy vậy, chúng ta thân ở địa vị này phải tuân thủ quy tắc, không thể làm gì khác hơn là đắc tội, còn thỉnh thứ lỗi." Viên thuốc tản ra một mùi hương thoang thoảng. Sau khi Mộ Tàn Thanh dùng xong mới hướng hắn chắp tay: "Hai vị Các chủ đã mở ra một con đường, tại hạ vô cùng cảm kích, đa tạ Phượng thiếu chủ tặng thuốc." Bạch Yêu ôm eo y không buông tay. Mộ Tàn Thanh đẩy nàng vài lần không nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Tiêu Ngạo Sênh: "Tiêu sư huynh là ở nơi nào phát hiện nàng?" "Ở một khe suối phía đông nam sau núi, cách khoảng hai mươi dặm." Tiêu Ngạo Sênh nhìn tiểu cô nương này liền cảm thấy vai đau, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ "Sáng sớm hôm nay, ta đã dẫn người đem xung quanh nơi đó lật cả đáy lên trời, không hề phát hiện thứ gì." Mộ Tàn Thanh trong lòng khẽ động. Cơ U vì luyện hóa ma thai, hao phí tâm lực không nhỏ. Nếu không phải xảy ra điều gì bất ngờ, lấy bản tính của nàng nhất quyết sẽ không đem Bạch Yêu bỏ lại, chớ nói chi là đến giờ còn không phát chú lệnh điều khiển. Trừ phi... Nàng đã chết. Y cũng không tùy tiện đem suy đoán này nói ra, chỉ cúi đầu nhìn về phía tiểu cô nương còn ôm dính eo mình không buông, nỗ lực khiến thanh âm của mình có chút ôn nhu: "Bạch Yêu, còn nhớ Cơ U không? Chính là nữ nhân từng sai khiến ngươi cắn ta." Bạch Yêu cuối cùng cũng ngước mặt lên. Nàng chưa sinh ra liền bị luyện hóa thành ma thai, cho dù hiện tại trưởng thành dáng dấp tiểu cô nương, chung quy còn chưa nói được tiếng người, cũng may có thể nghe hiểu ý của Mộ Tàn Thanh. Mộ Tàn Thanh thấy nàng gật đầu, tâm trạng khẽ buông lỏng: "Mang ta đi chỗ ngươi lần cuối cùng nhìn thấy nàng, có được hay không?" Bạch Yêu không nói gì, đưa tay cầm chặt một ngón tay Mộ Tàn Thanh, kéo y chạy một hướng khác. Mộ Tàn Thanh nhanh chóng liếc mắt ra hiệu, ba người Tiêu Ngạo Sênh lập tức đuổi theo, tất cả đều nhíu chặt lông mày. "Rốt cuộc là ma thai biến thành, ngươi cứ như vậy tin tưởng nàng?" Âm thanh của Tiêu Ngạo Sênh vang lên trong tai. Mộ Tàn Thanh bất động thanh sắc truyền âm trả lời: "Không tin, nhưng huynh còn có biện pháp khác sao?" Trầm mặc chốc lát, Tiêu Ngạo Sênh lại nói: "Cuối cùng không thể không đề phòng." Mộ Tàn Thanh đối hắn không hề có một tiếng động gật đầu, nắm chặt lại tay Bạch Yêu, ánh mắt hơi thâm trầm. Nơi Bạch Yêu muốn đi, lại chính là khu rừng rậm Tiêu Ngạo Sênh đã nói, cách chỗ phát hiện đoạn kiếm cùng vết máu không tới hai dặm đường. Khu rừng này ở vào hướng đông nam, sâu trong thung lũng. Bởi vì ma khí bao phủ, trong rừng hoàn toàn mờ mịt. Bắc Đẩu tung ra một lá bùa, theo gió hóa thành một con bướm trắng to cỡ bàn tay, mỗi lúc vỗ cánh lại rải xuống phấn quang nhỏ vụn, cây cỏ đất đá nhiễm phải thứ này đều phát ra ánh sáng nhạt, khiến cho khung cảnh dọc đường có chút sáng lên. Bạch Yêu nắm tay Mộ Tàn Thanh ở phía trước dẫn đường. Y mũi linh, vừa mới đi vào liền ngửi được một luồng hương vị như có như không, xen lẫn mùi tanh nhàn nhạt, không khỏi nhíu nhíu mày. Bạch Yêu tựa như cũng ngửi được mùi này, cái đầu nho nhỏ vốn có chút bù xù lập tức ngẩng phắt lên, tinh thần cảnh giác mà nhìn quanh bốn phía, bước chân càng tăng nhanh hơn. Mộ Tàn Thanh cất tiếng hỏi: "Các ngươi có ngửi thấy mùi vị gì hay không?" Tiêu Ngạo Sênh cùng Bắc Đẩu đều lắc đầu, Phượng Tập Hàn đuôi lông mày khẽ động: "Không có, ngươi ngửi thấy cái gì?" "Mùi tanh, còn có một hương vị kỳ quái." Dừng một chút, Mộ Tàn Thanh lại bổ sung "Bạch Yêu cũng ngửi thấy được." Tiêu Ngạo Sênh lẫn Bắc Đẩu đều cùng y trải qua một hồi hoạn nạn, hiểu được con hồ ly này chưa bao giờ nói bậy, lập tức liền cảnh giác. Phượng Tập Hàn vung Tố Tâm như ý lên, gió núi từ bốn phương tám mãnh liệt tụ đến nơi này, thổi đến quần áo tóc tai bọn họ bay phần phật, thế nhưng cả ba người vẫn không ngửi thấy được cái gì. Sắc mặt Phượng Tập Hàn hơi trầm xuống: "Khí vị từ đâu mà đến?" "Trong khu rừng này, ở khắp mọi nơi." Mộ Tàn Thanh nghĩ tới điều gì, một tay đè lên ngực mình, cách quần áo có thể cảm giác được Phá Ma ấn hơi toả nhiệt. Sắc mặt y trầm xuống, còn chưa kịp mở miệng nói cái gì, Bạch Yêu đột nhiên tránh thoát tay y, ba chân bốn cẳng chạy về phía trước. Mọi người vội vàng đuổi theo, chỉ thấy nàng đứng lại ở một bãi cỏ. Mộ Tàn Thanh kéo Bạch Yêu bước nhanh về phía trước, nơi đó đầy đất tàn tạ, ngọn cỏ đều bị đè ép không ít, tựa hồ có người ở phía trên lăn lộn giãy dụa. Tiêu Ngạo Sênh hôm nay đã dẫn người đem xung quanh lục soát qua, dĩ nhiên cũng không để sót nơi này, khi đó bọn họ không phát hiện manh mối, hiện tại cũng không thu hoạch được gì. Bạch Yêu ở trên bãi cỏ bị ép sụp này nhảy nhảy nhót nhót, bứt trọc một tảng cỏ, lúc này mới tựa như hiến vật quý đào ra một nắm bùn đất nâng đến trước mặt Mộ Tàn Thanh. Vùng núi Bắc Cực cảnh nhiều đất đen, nàng dùng hai bàn tay tái nhợt dâng lên một nắm bùn này, thoáng nhìn tựa như cầm một cục than đen. Mộ Tàn Thanh chần chừ một lúc mới nhận lấy, bề ngoài không nhìn thấy gì lạ, để sát vào mũi ngửi mới có thể nhận ra một mùi khét mơ hồ. Y lấy ngón tay nắn vuốt, sau khi chà sát bùn đất còn có tro vụn màu đen rơi xuống, từng viên so với bùn còn thô hơn một chút, hơn nữa đều bao trùm phía ngoài, như là vật gì sau bị đốt thành tro rơi xuống đất. Tiêu Ngạo Sênh thấy sắc mặt y khác thường, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?" Mộ Tàn Thanh không đáp. Y đi tới trước bãi cỏ kia, chúm miệng thổi một hơi. Một luồng yêu phong đem cỏ dại nhổ tận gốc, lộ ra bùn đất phía dưới, lúc này mới tối nghĩa nói: "Ta... tìm được Cơ U." Ba người Tiêu Ngạo Sênh cả kinh. Bắc Đẩu phản ứng nhanh nhất, hắn điều động con bướm trắng bay qua mảnh đất bùn này. Không còn cỏ dại che lấp, bạch quang đem mặt đất chiếu đến thập phần sáng sủa, lần này có thể nhìn ra mặt trên bùn đất có một khu vực hơi lõm sâu, nhìn hình dạng, giống như là một người nằm rạp xuống. "Cái này là..." Phượng Tập Hàn cúi người nắm một chút bùn đất, xoa ra một chút tro đen kỳ dị, hơi thay đổi sắc mặt "...Tro cốt người!" Tro cốt vốn nên là một màu xám trắng, đám than tro này lại hiện ra màu xám đen, bản thân lớp đất cùng cây cỏ nguyên bản sinh trưởng nơi đây lại đều không thương tổn một chút nào, thuyết minh chỉ có ngọn lửa phi phàm mới có thể tạo ra như vậy. Càng làm cho người kinh hãi chính là, Bắc Đẩu đem bãi cỏ này lật qua lật lại vài lần, tìm ra gần nửa đoạn đinh gỗ hòe bị đốt cháy khét bên trong. Cơ U thiện dùng Linh Khôi thuật cùng Chú Hồn đinh, trên người đều có mang theo pháp khí âm tà bực này, chưa nói đến khí tức cây đinh gỗ hòe này tương hợp với cây hòe già trong Tân gia trạch viện kia, chứng minh đám tro cốt đó thuộc về ai. Phượng Tập Hàn xiết chặt năm ngón tay: "Nàng đã chết." Cơ U ly kinh phản đạo lại cấu kết với Ma tộc gieo vạ cho kẻ vô tội, nàng dĩ nhiên là chết không đền hết tội. Nhưng trước mắt, nàng là phương pháp duy nhất có thể tìm tới Ma La Ưu Đàm hoa, bởi vậy liền đứt đoạn manh mối. Từ đó suy đoán ra, kẻ giết chết Cơ U chắc chắn không thể tách rời quan hệ với Ma tộc. Tiêu Ngạo Sênh trong mắt mang sát khí: "Là Ma tộc giết người diệt khẩu?" "Không phải." Bắc Đẩu lắc lắc đầu "Cơ U giá trị còn chưa dùng hết, Ma tộc làm sao lại dễ dàng buông tha nàng? Huống hồ giết người bất quá chém đầu rơi xuống đất là xong, hành vi lột da tróc thịt như vậy, so với diệt khẩu, càng giống như là có thâm cừu đại hận." Mộ Tàn Thanh tâm trạng khẽ động, y nhìn thấy nửa đoạn đinh gỗ hòe trong tay Bắc Đẩu, nhất thời nghĩ tới Cơ Khinh Lan. Hồng y quỷ tu hành sự vô thường kia vốn là đối với Cơ U lá mặt lá trái, giữa hai người lại có đạo nhân quả Chú Hồn đinh này, nếu như nói là Cơ Khinh Lan hạ thủ, y cũng không cảm thấy bất ngờ. Nhưng mà Cơ Khinh Lan cùng Ma tộc cấu kết, hắn ở thời điểm mấu chốt này động thủ với Cơ U, sau lưng có Ma tộc bày mưu đặt kế hay không? Nếu có, lại thuyết minh Ma tộc đã nắm giữ Ma La Ưu Đàm hoa cùng manh mối Cầm Di Âm, Cơ U mất đi giá trị lợi dụng; Nếu không, vậy Cơ Khinh Lan lại là đang tính toán cái gì? Y chính đang suy nghĩ, bất thình lình trên đùi nặng nặng. Bạch Yêu đã chạy tới, ôm bắp đùi y không buông tay, khanh khách cười không ngừng mà làm mặt hề. Mộ Tàn Thanh bất đắc dĩ mà kéo cái "keo dính chuột" đó đi về hướng đám người Tiêu Ngạo Sênh, hỏi: "Nếu manh mối Cơ U này tạm thời đứt đoạn, chúng ta phải tìm đột phá từ nơi khác ... Các ngươi có từng kiểm tra thi thể tên đệ tử lâm nạn kia không?" [(*) Lời mỗ: chỗ này nguyên bản là hồ dán, mà mỗ thích cái kiểu Bạch Yêu "thừa cơ" dán vào Thanh Thanh, nên dùng "keo dính chuột" cho hình tượng] "Ta tự mình nghiệm xem thi thể, người chết chính là đệ tử Kiếm các, đan điền bị móc mất. Nhưng vết thương này không phải từ ở ngoài cắt vào, mà là từ bên trong rạch ra." Phượng Tập Hàn khoa tay múa chân làm thủ thế "Trước khi hắn chết, có thứ gì từ trong bụng hắn chui ra." Một câu này làm cho Mộ Tàn Thanh chau mày: "Cái gì?" "Ân, ta không xác định được, mà bên trong đan điền đệ tử kia rỗng tuếch, chân nguyên toàn thân đều bị hút khô. Ngoài ra, ta còn tra xét thanh đoạn kiếm của hắn, vết máu trên mũi kiếm có chút quái lạ." Nói tới chỗ này, Phượng Tập Hàn cũng nhíu mày lại "Trải qua ta kiểm tra thực hư, trên vết máu đó có ma khí, hơn nữa huyết dịch chảy mãi không ngừng, một khi nhiễm vào da lông vật còn sống sẽ tìm khe hở mà vào. Ta phỏng đoán... đây là cách dị vật xâm lấn vào trong cơ thể tên đệ tử đó." Hắn mở một quyển trục, lấy ra một cái lọ bằng băng trong suốt. Chất lỏng đỏ sẫm ở trong lọ chứa nhiệt độ thấp như vậy vẫn không đông lại, đong đưa một chút liền phát ra tiếng vang nhẹ, phảng phất vật còn sống. "Ma khí?" Mộ Tàn Thanh cau mày "Chẳng lẽ hắn phải gặp Ma tộc?" "Kiếm của hắn là bị mạnh mẽ bẻ gãy, trên người có vết thương bầm lại, trước khi chết từng phát sinh chiến đấu. Nhưng mà ngoại trừ vết thương trí mạng ở đan điền, trên người không có trọng thương khác, thuyết minh hắn cho dù có gặp Ma tộc cũng không bại trận. Nhưng mà Tiêu thiếu chủ bọn họ không phát hiện thi thể Ma tộc, đối phương rất có thể đã chạy trốn." Mộ Tàn Thanh cúi đầu hỏi Bạch Yêu: "Ngươi ở đây có gặp qua Ma tộc hay không?" Thời điểm Tiêu Ngạo Sênh phát hiện Bạch Yêu, nàng đang nằm bên cạnh thi thể tên đệ tử kia, rất có thể là người duy nhất nhìn thấy hiện trường. Đáng tiếc tiểu cô nương này không biết nói chuyện, muốn trao đổi cũng khá là phiền phức. Bạch Yêu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, gương mặt làm ra vẻ hung ác, sau đó vỗ vỗ cái bụng bằng phẳng của mình, rất không thục nữ mà ợ một tiếng. Mộ Tàn Thanh: "..." Tiêu Ngạo Sênh thiếu chút nữa nhịn không được đem cái đầu to của nàng lắc qua lắc lại: "Ngươi thế mà cũng ăn?!" Bạch Yêu "oa" một tiếng, ủy khuất nhào vào trong lòng Mộ Tàn Thanh. Người sau đau đầu mà day day trán. Thân thể ma thai xem như là bán ma, khẩu vị so với người bình thường lớn hơn rất nhiều. Nàng lại được Cơ U dùng tinh huyết tu sĩ nuôi lớn, miệng càng là kén chọn. Mộ Tàn Thanh nghĩ tới đây, đột nhiên phản ứng lại, quay đầu hỏi Phượng Tập Hàn: "Ngoại trừ bộ vị đan điền, trên người tên đệ tử kia có thiếu hụt máu thịt nào nữa không?" Phượng Tập Hàn hiểu ý: "Không có, tiểu cô nương này mặc dù ở trên thi thể kia lưu lại không ít vết cắn, lại không ăn cốt nhục của hắn." Tiêu Ngạo Sênh sững sờ: "Ta lúc đó rõ ràng nghe thấy tiếng nàng nhai gặm." "Bạch Yêu là thân ma thai, chỉ ăn vật có linh lực. Dựa theo Phượng thiếu chủ nghiệm xem, tên đệ tử kia trước khi chết đã không còn chân nguyên, trở thành như người phàm, hẳn là sẽ không bị Bạch Yêu liệt vào đồ ăn. Nhưng mà nàng vẫn cứ phục ở trên người hắn..." Mộ Tàn Thanh vỗ vỗ đầu Bạch Yêu, biểu tình nhàn nhạt "Nếu ta không đoán sai, ma vật tập kích tên đệ tử kia sau khi giao chiến không địch lại, hóa thành máu độc xâm lấn vào trong cơ thể, hút kim đan cùng chân nguyên của hắn, sau đó từ đan điền phá bụng mà ra. Lại không ngờ linh lực tiết ra dẫn tới Bạch Yêu; hắn vẫn chưa triệt để thoát khỏi thi thể, liền bị Bạch Yêu lập tức nhai nuốt vào bụng." Bạch Yêu liếm môi một cái, không ngừng cọ cọ tay y, tựa như âm thầm phụ họa. Tiêu Ngạo Sênh nhất thời tâm tình phức tạp. Hắn mặc dù biết đệ tử kia không phải chết vào tay Bạch Yêu, lại không ngờ nàng đánh bậy đánh bạ giúp đối phương báo thù. Chỉ là cái chết của Cơ U cùng Ma tộc này lần lượt xuất hiện quá gần, cùng thời gian cùng địa điểm, không thể không khiến bọn họ nghĩ nhiều. "Từ sau khi Phá Ma chiến kết thúc, Ma tộc đều bị dồn ép về Quy Khư địa giới, những kẻ lưu lại Huyền La đều bị đuổi tận giết tuyệt. Trừ phi Thôn Tà uyên phá phong ấn, bằng không bọn chúng tuyệt đối không thể đi đến nhân gian." Bắc Đẩu cau mày "Trước mắt, Đàm cốc phong ấn mặc dù tràn ngập nguy cơ, thế nhưng trận kỳ còn đang thủ vững, phong ấn chưa loại bỏ, dù cho không ngăn cản được ma khí tiết ra, lại không thể có Ma tộc vượt rào." "Không hẳn." Tiêu Ngạo Sênh cau mày nói "Lúc trước ta ở Hàn Phách thành Tây Tuyệt cảnh đã cùng Ma tộc giao thủ. Lúc đó Thôn Tà uyên Tây Tuyệt vẫn chưa phá phong, thuyết minh sau cuộc chiến năm đó vẫn có cá lọt lưới. Huống hồ thế gian ma tu sớm có thành tựu, khó tránh khỏi không có hạng người lén lút thông đồng." Hắn nói lời này ra, tất cả mọi người đều cảm thấy sau lưng phát lạnh. Trước mắt Thôn Tà uyên đã xem như ngập đầu tai ương, nếu trong cốc còn có đối thủ ẩn nấp, không khác nào thân ở trong tầng tầng bẫy, lúc nào cũng có thể bị vây giết. Bắc Đẩu quyết định thật nhanh: "Trở về thành. Việc này cần phải báo cho hai vị Các chủ sớm phòng bị!" Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên bị Phượng Tập Hàn đẩy một cái, đồng thời có một bàn tay khô quắt biến đến đen thui từ dưới lòng đất đâm lên. Nếu như Bắc Đẩu không bị đẩy ra, liền sẽ bị nó gắt gao chộp lấy! "Có mai phục, cẩn thận!" Phượng Tập Hàn vung Tố Tâm như ý lên, ánh sáng xanh biếc như nước trải ra, mỗi một cây cỏ đều đan bện lẫn nhau, chỉ trong nháy mắt kết thành một tấm lưới màu xanh, đem đám móng vuốt đó ép xuống dưới bùn đất. Nhưng mà có dòng nước đỏ sậm sền sệt từ kẽ hở cây cỏ thẩm thấu ra, tựa như là có sinh mệnh đuổi theo bước chân mỗi người. Những chỗ nước bẩn chảy qua, lưới cỏ bền chặt ngay cả đám móng vuốt kia lôi kéo đều không nhúc nhích lại cấp tốc biến thành màu đen mục nát. Sức mạnh Đông phương Thanh Mộc trọng sinh cơ tạo hóa, tương khắc với hương vị tử khí mục nát. Phượng Tập Hàn khẽ nhíu mày, đang muốn biến chiêu, chợt nghe Mộ Tàn Thanh nhắc nhở: "Trong rừng có vật gì đó đang đến, nghe thanh âm xem ra rất đông đảo!" Hiện giờ trong Đàm cốc ma khí tràn ngập, khiến cho cảm quan của tu sĩ không nhạy bén hơn phàm nhân bao nhiêu. Ở đây chỉ có Mộ Tàn Thanh thân là yêu hồ bát vĩ và Phượng Tập Hàn gần gũi với thiên nhiên là ngũ giác thông linh. Phượng Tập Hàn không nghi ngờ y, nín hơi nghe được tiếng đập cánh dày đặc, ngoại trừ cái này không còn tiếng vang gì khác, không nhận rõ rốt cuộc là cái gì, số lượng đông đảo, động tĩnh lại cực nhỏ. Phượng Tập Hàn lúc này đem Tố Tâm như ý vung lên, cây cối bốn phía không gió mà bay, ngàn vạn lá xanh rời cành mà lên, từng mép lá lóe lên hàn quang, bỗng nhiên hướng mọi người che trời phủ đất hạ xuống, trong nháy mắt kết thành một cái kén xanh biếc gió thổi không lọt, bao vây lấy bọn họ cách mặt đất bay lên giữa không trung. Cùng lúc đó, âm thanh "bùm bùm" liên tiếp vang lên, sau đó chiếc kén xanh biếc chấn động một chút, tựa hồ có thứ gì đang từ bốn phương tám hướng kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên mà đánh tới. Âm thanh đập cánh nguyên bản nhỏ bé bị thay thế bằng tiếng vang ầm ầm hỗn loạn. Nếu không có Phượng Tập Hàn dùng Tố Tâm như ý làm pháp khí duy trì, e là chiếc kén bình thường bằng lá cây hóa thành này căn bản không chịu được sự tấn công mãnh liệt như thế. Tiêu Ngạo Sênh hơi thay đổi sắc mặt: "Thứ gì vậy?!" Mộ Tàn Thanh chau mày. Hiện giờ trong Đàm cốc ma khí phân tán, khiến cho Phá Ma ấn vẫn luôn bảo trì trạng thái cảnh báo, trái lại gây trở ngại cho khả năng phán đoán của y. Cũng may Bắc Đẩu ra hiệu Phượng Tập Hàn đem chiếc kén xanh biếc hé ra một cái lỗ nhỏ, ngay trước khi nó khép lại, trực tiếp móc mắt trái của mình ném ra ngoài. Sau một khắc, mắt phải nguyên bản đen kịt của hắn phản chiếu quang cảnh ngoại giới, chính là một màn sương mù lớn đỏ sậm, bên trong mơ hồ có thể thấy được rất nhiều bóng chim, dơi, ong cùng ruồi bọ. Những thứ này đều là vật hoang dã bình thường trong sơn cốc, ngay cả linh trí cũng không mở ra, hiện tại lại to lớn gấp mấy lần, nanh vuốt sắc nhọn, cánh và màng cánh kết nối san sát với nhau, cơ hồ biến thành một tấm lưới gió thổi cũng không lọt. Cho dù là con ong bình thường đập một cái liền chết, hiện tại cũng to bằng nắm tay trẻ con, mắt kép màu đỏ tươi, vòi châm ở đuôi trở nên to dài, so với dùi sắt cũng không kém! Tiêu Ngạo Sênh ba ngày qua lục soát khu rừng này, xác thực không nhìn thấy bất kỳ chim muông trùng cá, còn tưởng rằng là bản năng thiên tính của sinh linh tìm lợi tránh hại, khiến chúng đều trốn trong động phủ. Ý niệm này đích xác cũng phù hợp với lẽ thường. Nhưng hắn không ngờ lúc nhìn thấy bọn chúng, lại là tình hình như vậy. "Chuyện này..." Mộ Tàn Thanh hơi suy nghĩ liền phản ứng lại "Gay go! Là tà dịch!" Thôn Tà uyên đột nhiên nổi lên, làm cho Đàm cốc rơi vào vòng vây ma khí. Trong sơn thành có đệ tử Trọng Huyền cung kết trận bảo vệ, lại có Tam Nguyên các chủ tự mình chủ trì khám bệnh bốc thuốc, trong vòng ba ngày nay không có ai vì tà dịch rơi vào ma chướng, ngay cả ngàn vạn tử hồn bị vây nhốt chờ đợi siêu độ cũng đều có thể bảo trì thanh minh. Thế nhưng bọn họ bận bịu trong sơn thành, lại xem nhẹ vô vàn cầm thú trong rừng núi. "Chiếc kén xanh này cuối cùng cũng chỉ là phàm vật, chống đỡ không được lâu." Ánh mắt Phượng Tập Hàn hơi lạnh "Vị đạo hữu nào giúp ta một tay?" Mộ Tàn Thanh nghe vậy hiểu ý, một tay đè lại Bạch Yêu, một đoàn yêu lực đỏ đậm từ dưới chân y lan ra, trong nháy mắt ở bên trong chiếc kén xanh liền dấy lên một tầng kết giới. Phượng Tập Hàn khẽ mỉm cười, Tố Tâm như ý lơ lửng trên đỉnh đầu hắn đột nhiên chuyển động, chiếc kén xanh nguyên bản gió thổi không lọt đột nhiên nổ tung. Vô số chiếc lá xanh hình thành quầng sáng hình tròn, tựa như nước lũ lao nhanh đi bốn phương tám hướng. Đám côn trùng kia đang toàn lực nhào tới chiếc kén đột nhiên không kịp trở tay liền bị làn sóng màu xanh lục này nhấn chìm. Bọn chúng ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp liền từ giữa không trung rơi xuống, trên người đều đóng đinh một mảnh lá xanh, dòng máu từ trong vết thương chảy ra biến thành màu đen, mùi hôi thối làm người buồn nôn. Một đám tiên phong toàn quân bị diệt. Không đợi chúng kịp phản ứng lại, một kiếm chờ đợi đã lâu của Tiêu Ngạo Sênh liền chém ra. Tiêu Ngạo Sênh tu vô vi kiếm đạo, khí phách so với Tiêu Túc một kiếm quét sạch thiên hạ kém xa tít tắp, nhưng mà đối mặt với đám dã vật phát rồ này lại dễ như trở bàn tay. Kiếm khí xanh thẳm một hóa hai, hai hóa bốn, trong nháy mắt biến thành ngàn vạn tung hoành, như mưa bụi tung toé xuyên qua vô số thân thể chim muông, côn trùng. Cho dù xương cốt hay da lông đều bị kiếm khí xé nát, đến ngay cả mảnh lông tạp cũng không để lại, chỉ có huyết hoa ở trong gió bùng lên sau đó hạ xuống như mưa. Mộ Tàn Thanh nguyên thần bị thương, duy trì một cái kết giới cũng không khó. Y xuyên qua màn ánh sáng nhìn mưa máu đầy trời hạ xuống, trên mặt đất đầy hỗn độn tàn tạ, biểu tình lại không có nửa điểm thả lỏng. Bạch Yêu ôm chân y ngoan ngoãn đứng yên, trong đôi mắt to phản chiếu cảnh tượng tinh phong huyết vũ, nửa điểm động dung cũng đều không có. Chim bay, thú chạy theo nhau mà tới. Rất nhiều sài lang hổ báo, lại thêm gà thỏ mèo chuột, đạp lên vết máu đầy đất từ xa đến gần. Thân thể bọn chúng to ra không dưới một vòng, ngay cả thỏ rừng xưa nay dịu ngoan đáng yêu cũng biến thành dữ tợn khủng bố. Đám thú chạy ngửa đầu nhìn năm người giữa không trung, nhe răng trợn mắt, móng vuốt cào xuống đất, lại không hề manh động, không giống như là kiêng kỵ, mà tựa hồ đang chờ đợi kẻ nào đó phát hiệu lệnh. Mộ Tàn Thanh lông mày càng nhíu chặt: Dã vật trong núi đều bị ma khí xâm lấn, đây là việc cũng không phải chớp mắt liền có thể hoàn thành. Theo lý mà nói, trong ba ngày không ngừng tuần tra, đám người Tiêu Ngạo Sênh không thể không phát hiện điểm ấy. Trừ phi đám chim thú côn trùng này sau khi bị ma hóa đã được sức mạnh nào đó khống chế, cố ý tránh bọn họ tuần tra, vẫn luôn ẩn núp đến tận bây giờ. Tạm thời không còn đám chim bay uy hiếp, mắt trái Bắc Đẩu lại như một chấm nhỏ bay lên trên không, quan sát núi rừng phía dưới. Bóng tối cùng ma khí không thể ngăn cản thị lực của Linh Khôi sư. Hắn mắt sáng như đuốc mà đảo qua bốn phía, đột nhiên nhìn thấy phía trên Đàm cốc sơn thành xa xa có một đám mây đen dựng lên, lại ở trong trời đêm loáng một cái liền qua, nhanh đến mức làm cho hắn thiếu chút nữa tưởng là mình hoa mắt. Hắn đang muốn nhìn lại, trước mắt đột nhiên tối sầm, đau đớn tức thì truyền đến. Sau một khắc, Bắc Đẩu bưng mắt trái ngồi gục xuống. Dòng máu thuận theo khe tay chảy ra, dọa Phượng Tập Hàn nhảy lên một cái. "Làm sao vậy?" "Ta... ta..." Phượng Tập Hàn không nói lời gì mở tay hắn. Chỉ thấy máu trong hốc mắt trái trống rỗng chảy ra, kinh mạch xung quanh hiện lên, hiển nhiên là đau đến tàn nhẫn. Hắn nhịn đau nói hết lời: "... Ta thấy trên sơn thành có mây đen dựng lên, sau đó bị người ta tóm lấy con ngươi!" Lời còn chưa dứt, bách thú phía dưới đồng loạt nhảy lên, thế nhưng có thể nhảy cao đến mấy trượng. Đầu tiên là một con mãnh hổ mở ra cái miệng lớn như chậu máu, mạnh mẽ cắn lên kết giới. Lập tức có ánh lửa từ trên răng nanh nó vọt lên, sau đó bao vây toàn bộ đầu hổ, đốt nó thành than đen. Nhưng mà, đám thú chạy này càng hung lệ hơn chim bay, thể tráng lực lớn, hồn nhiên không sợ chết, hết con này đến con kia điên cuồng hướng kết giới đỏ đậm giữa không trung mãnh liệt tấn công. Mộ Tàn Thanh tuy rằng không sợ, lại không thể tùy ý bọn chúng nhiễu loạn cảm quan mọi người, lúc này liền điều động kết giới bay lên. Đúng vào lúc Mộ Tàn Thanh tập trung khống chế yêu lực, một vệt đen từ trong rừng lao ra, như là đoán chắc góc độ kết giới bay lên, đồng thời bắn đến. Kết giới đối mặt với bách thú rất công vẫn bất động như núi ở trước mặt nó lại như một tấm giấy lộn, trong khoảnh khắc vỡ vụn! Lần này cực tinh chuẩn cực tàn nhẫn. Trong chớp mắt kết giới tiêu tan, năm người đều ngã xuống. Tàn thi cầm thú đầy đất làm cái đệm cho bọn họ, máu thịt lông chim tan tác làm bẩn pháp y trên người, ngay cả bùa chú thanh quang cũng đều trở nên ảm đạm. Kết giới bị hủy, trong đầu Mộ Tàn Thanh ong ong. Y lắc lắc đầu nhịn xuống cảm giác choáng váng buồn nôn, thuận theo lực Bạch Yêu lôi kéo đứng lên. Tiểu cô nương vóc người mới cao đến eo Mộ Tàn Thanh giang tay che trước mặt y, nhe răng trợn mắt, đôi mắt lộ ra hung quang, so với đám thú hoang đang xúm lại đây càng có lệ khí hơn. Vật bí ẩn đánh nát kết giới kia bay trở về trong tay chủ nhân, chính là một chiếc đèn lồng cực kỳ tinh xảo. Cơ Khinh Lan vẫn một thân áo đỏ, đạp lên huyết diễm đầy đất từ trong rừng đi ra, chơi đùa một cái nhãn châu giữa những ngón tay tái nhợt, nhìn như ác quỷ. "Các vị đạo hữu nếu đã đến, hà tất phải đi vội?" Hắn mở miệng mỉm cười, ánh mắt như có như không rơi vào trên người Mộ Tàn Thanh cùng Bạch Yêu. Mộ Tàn Thanh chú ý tới đèn lồng trong tay hắn có khói xanh lượn lờ bay lên. Ngoại trừ mùi tanh tràn ngập trong rừng, còn có mùi thơm kỳ quái chính là từ nơi này truyền ra. Như vậy dị động của đám chim bay thú chạy kia cũng đã có đáp án. Tiêu Ngạo Sênh mặc dù chưa từng gặp qua dáng dấp Cơ Khinh Lan, lại nhớ được linh lực âm tà kia của đối phương, nhanh chóng trùng khớp với khí tức kẻ đã thiết hạ linh vực trước đó, liền cười lạnh một tiếng: "Tà ma ngoại đạo, cũng xứng xưng đạo hữu?" "Xứng hay không xứng cũng không đáng kể, có thể lưu các vị lại là đủ rồi." Ngón tay Cơ Khinh Lan vê vê nhãn châu hơi dùng sức, Bắc Đẩu rên lên một tiếng, cắn răng không nói. Phượng Tập Hàn hướng về thân thể hắn vỗ một đạo giáp mộc linh lực, lúc này mới trực diện Cơ Khinh Lan: "Các hạ là ai, vì sao mai phục chặn đường chúng ta?" Cơ Khinh Lan ngân giọng nói: "Phụng mệnh làm việc, thỉnh các vị tạo thuận lợi." "Phụng mệnh của ai?" "Tựa thiên nhi năng, Y na bạt la. (*)" Phượng Tập Hàn hơi thay đổi sắc mặt, Tiêu Ngạo Sênh trong mắt sát khí ngưng lại. Mộ Tàn Thanh đứng cách hắn gần nhất, có thể cảm giác được chân nguyên toàn thân hắn sau khi nghe được tám chữ này bỗng nhiên hơi khựng lại, sau đó tăng vọt lên. Hai người này một kẻ gia học uyên nguyên, một người từng trải ngàn năm vạn tháng, Mộ Tàn Thanh tự biết không bằng, liền thấp giọng hỏi: "Hắn nói cái gì?" Tiêu Ngạo Sênh lặng lẽ chốc lát, ngữ khí tối nghĩa: "Là... Phi Thiên Tôn." [(*) Chú của tác giả: "Tựa thiên nhi năng" từ câu "Tựa như trời mà không phải trời", ý là "Quả báo", thuật ngữ trong kinh Phật chỉ A Tu La, giống Thần mà không phải Thần, bổn tính ác, là một trong ba đường ác trong sáu đường luân hồi; "Y na bạt la" là tên đầy đủ của "Y Lan", đại biểu cực ác không thể siêu độ. Tám chữ này là chỉ "Phi Thiên Tôn" đứng đầu ba Tôn của Ma tộc, kẻ gần nhất với chân thần chí cao nhưng lại là sự tồn tại của Ma tôn ô uế nhất.]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]