Cái gọi là Âm cổ, trên thực tế là tử linh oán khí hoá hình. Nếu có người ngậm oán mà chết, từ bỏ cơ hội luân hồi tái thế cũng phải báo thù, như vậy hồn phách của họ liền hóa thành một loại cổ trùng vô sắc vô tướng nhìn chằm chằm kẻ thù, như ruồi bâu lấy mật, không chết không ngừng.
Mộ Tàn Thanh có thể nhận ra vật ấy, là vì y đã từng thấy Âm cổ.
Lúc y mới vừa bái sư xong, Tịnh Tư từng một tấc cũng không rời y trong khoảng nửa năm. Lúc đó đi ngang qua một tòa thành nhỏ, bên trong có một gia đình giàu có, chủ mẫu sinh bệnh kỳ quái. Mới đầu là ngày đêm ngất xỉu bất an, thân thể cấp tốc gầy rộc đi, đến lúc sau liền phát ra điên cuồng, không chỉ bản thân náo loạn tìm chết, lại còn hơi một tí kéo người khác chịu tội thay, ngay cả con gái của mình thiếu chút nữa cũng bị nàng tươi sống bóp chết.
Lão gia chủ mời hết thảy đại phu trong thành, đều nói là thuốc và châm cứu không linh, sau đó liền mời vu y đến xử lý, cũng lại tay trắng trở về. Chỉ có một lão đạo sĩ nói phu nhân bị trúng tà, cứu trị không được, chỉ khuyên chuẩn bị cẩn thận thiêu chết nàng, để tránh khỏi mang tai vạ tới cho người khác.
Đúng lúc gặp Tịnh Tư ôm tiểu hồ ly đi ngang qua, phất tay áo diệt đi đống lửa mới vừa châm, sau đó một tay đặt lên thiên linh cái của chủ mẫu.
Mộ Tàn Thanh tận mắt nhìn thấy người phụ nữ kia ở dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-tran-do/1026173/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.