Chương trước
Chương sau
Có hối hận không?!
Nhiễm nương nhìn Ngự Tư Niên trước mắt, thần sắc có chút hoảng hốt.
Ấn tượng của nàng đối với nhi tử dừng lại lúc đối phương sáu tuổi. Hài tử gầy gò ốm yếu trong trí nhớ cùng nam nhân tư thế oai hùng đĩnh bạt trước mắt cách nhau rất xa. Thế nhưng mỗi người làm mẹ lúc con còn bé đều không nhịn được tưởng tượng dáng dấp bọn chúng khi lớn lên. Hiện giờ nàng cẩn thận nhìn ngắm gương mặt Ngự Tư Niên, mơ hồ đều có thể thấy được một chút bóng dáng của Bảo nhi khi đó.
Sau khi thần trí tỉnh táo, chuyện phát sinh trải qua mấy ngày nay rõ ràng trước mắt. Mà những lời bọn họ vừa nói, Nhiễm nương cũng nghe không sót một chữ. Nhi tử nàng sau khi rời khỏi Triều Khuyết thành liền bắt đầu một nhân sinh khác biệt, cũng không bình an vui vẻ mà gập ghềnh thăng trầm, lại khiến cho hắn từng bước một trở thành nam nhân xuất chúng.
Hắn giống như con rồng sắp cất cánh bay vút lên trời cao, mà nàng biến thành một đống xương trắng mục nát trong gò đất.
Nhiễm nương nhịn không được nhếch nhếch khóe miệng: "Ta đương nhiên hối hận nha... Sớm biết ngươi có tiền đồ như hôm nay, nương dù thế nào cũng đều phải bám chặt lấy ngươi!"
Ngự Tư Niên ngữ khí bình thản hỏi: "Nếu như ta một chuyện không thành, chỉ là tiểu nhị mặc người đánh mắng trong thương đội, sống bữa đói bữa no, ngài cũng nguyện ý đi theo ta sao?"
Nhiễm nương ngẩn ra, tối nghĩa mà nở nụ cười: "Vậy... so với chết đói tại Triều Khuyết thành cũng tốt hơn đi."
Mộ Tàn Thanh trong lòng khẽ động. Từ những lời này của Nhiễm nương có thể đoán ra, thực tế sau khi nàng bán Bảo nhi vẫn không thể thoát khỏi Triều Khuyết thành như cũ, cuối cùng chết đói ở địa phương giống địa ngục trần gian kia.
Nếu là như vậy, chẳng trách bị Tịnh Quan bóp méo trong giấc mộng, khiến nàng biến thành dáng dấp ác quỷ nuốt sống người ta.
Từng cái từng cái bí ẩn liên tiếp được mở ra, nhưng yêu hồ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Nó một mặt nhìn hai mẫu tử này, một mặt đề phòng Tịnh Quan, trong lòng âm thầm cân nhắc.
Ngự Tư Niên nghe nàng trả lời, trên mặt cực nhanh mà xẹt qua một tia bi thương: "Như vậy, lúc trước ngài tại sao... không cùng ta rời đi?"
Ánh mắt Nhiễm nương trở nên tối tăm, bỗng nhiên cười một tiếng: "Bảo nhi, ngươi còn nhớ lúc trước chúng ta là làm sao sống qua ba năm không?"
Ngón tay Ngự Tư Niên hơi xiết lại, Nhiễm nương lẩm bẩm nói: "Triều Khuyết thành đại hạn ba năm, ta cũng nhịn đói nhịn khổ nuôi ngươi ba năm. Nhi tử đã từng là người ta yêu nhất, trong ba năm đó lại trở thành ác mộng của ta..."
Tịnh Quan không hề dự triệu mà cười nhạo, Mộ Tàn Thanh nín thở, tay trái Ngự Tư Niên chậm rãi xiết chặt thành nắm đấm.
"Hạn hán, nạn đói, bạo loạn... Tòa thành này biến thành địa ngục sống, con người so với ác quỷ còn đáng sợ hơn, vì một chút nước hay lương thực đều có thể liều mạng, ngay cả thịt trên thân người chết cũng bị xẻo xuống... Mọi người vì cướp đoạt đồ ăn ra tay đánh nhau là chuyện thường. Những người nhỏ yếu căn bản không dám đi trên phố lớn, bởi vì lúc nào cũng có thể bị kẻ khác trấn lột cướp bóc, một khi gặp rủi ro liền sẽ bị đám người đã đói đến phát điên hoặc súc sinh ăn đi..." Ánh mắt Nhiễm nương có chút trống rỗng "Ta một nữ nhân không thể rời khỏi tòa thành này, muốn sống sót cũng đã khó, mang theo một đứa bé như ngươi lại càng không dễ dàng..."
Nhiễm nương đã từng sống quen trong nhung lụa phải tự tay đi đào đất đốn cây, cầm gậy gộc cùng gạch đá mạo hiểm muốn đánh bẫy kiếm chút con mồi. Nàng bị người bắt nạt cũng không dám phản kháng e sợ càng đưa tới nhiều kẻ có ý đồ xấu, chỉ có thể giấu trên người các loại vũ khí thô sơ, trốn chui trốn nhủi như chuột đào đất, ba lần năm lượt liền phải mang theo Bảo nhi dời hết nơi này sang nơi khác tìm chỗ kín đáo tạm cư...
Nàng cũng không dám bỏ lại Bảo nhi một thân một mình ở nhà, chỉ có thể cõng hắn tránh né những người khác, đi chỗ thật xa tìm kiếm chút thức ăn ít ỏi. Ban ngày vì tìm thức ăn mệt như gia súc, buổi tối vẫn không thể nghỉ ngơi. Vất vả lắm mới dỗ được hắn ngủ, sau đó dùng đống đồ lộn xộn chất dưới cánh cửa rách nát, cầm dùi gỗ vót nhọn trong tay, chỉ hơi một chút động tĩnh gió thổi cỏ lay đều khiến nàng tỉnh giấc.
Càng khổ hơn chính là tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu. Hắn sợ chỉ biết kêu khóc, đói bụng cũng chỉ biết kêu khóc, có lúc còn bị kẻ liều mạng nhìn chằm chằm, mà nàng thiếu chút nữa gãy một cánh tay mới đánh đuổi được người kia đi.
Nếu mà hắn lớn hơn một chút, hiểu chuyện hơn một chút, nàng cũng không đến nỗi sống thành như vậy.
"Thím Vương kêu ta bán ngươi, khi đó kỳ thực ta đã động lòng..." Nhiễm nương đắng chát mà cười cười "Ta thật sự đã chịu không nổi. Nhưng ngươi cầm lấy tay ta gọi mẹ. Ta thần sai quỷ khiến mà buông bỏ ý niệm này, còn mang ngươi chạy đi, tránh bị người khác nửa đêm tập kích... Nhưng mà ta cho là lên trên núi, chúng ta sẽ khá hơn một chút, kết quả trải qua lại càng khổ hơn."
Nàng nói tới chỗ này bỗng nhiên dừng một chút, ngước mắt nhìn Ngự Tư Niên, khuôn mặt có chút vặn vẹo, gằn từng chữ nói: "Ta chịu đựng ngươi đủ rồi!"
Ba năm mẫu tử tình thâm, ba năm cực khổ giày xéo.
Chưa trải qua nỗi khổ sơn cùng thủy tận, không ai có thể nói lòng người dễ đổi.
Mộ Tàn Thanh có thể nghe rõ thời điểm nàng nói ra những lời này như trút được gánh nặng. Ngự Tư Niên dĩ nhiên cũng không thể không nhận ra.
"Ta hiểu được..."
Hắn nhắm hai mắt lại, không có nước mắt cũng không có nghẹn ngào, lại mạc danh khiến người cảm thấy hắn đang khóc.
Nhưng mà sự yếu đuối này chỉ trong khoảng khắc, lúc Ngự Tư Niên mở mắt ra, mặt như sương lạnh, lưỡi dao ghìm sẵn đã lâu ra tay như lôi đình!
Mộ Tàn Thanh cũng đồng thời nhào đến!
Chiêu vương khởi nguồn từ binh nghiệp, kinh nghiệm được mài giũa trong kim qua thiết mã dẫn binh xuất chiến mười chín năm, lại được Minh vương đích thân truyền dạy võ đạo, tuy không giống người tu hành có thể hô phong hoán vũ, nhưng sức mạnh không thua kém gì võ tu!
Một đao kia thế nhanh như sấm đánh, hàn quang lóe lên giữa hắc ám, lại dự liệu được yêu hồ sẽ ra tay ngăn cản, đoán chắc được hành động của y, trong khoảng khắc mũi dao đã mang theo kình phong đâm thẳng đến mắt trái yêu hồ!
Tịnh Quan đưa cây dao này cho hắn cũng không phải là sắt thép tầm thường. Nếu mà Mộ Tàn Thanh bị đâm phải, con mắt này nếu không triệt để phế bỏ cũng phải mù dở tám mươi một trăm năm. Nhưng mà Chiêu vương một chiêu này đã tính toán tinh chuẩn, nếu mà y tránh né, lưỡi dao liền không trở ngại chút nào sẽ xuyên qua đầu Nhiễm nương!
Mộ Tàn Thanh chỉ do dự trong chớp mắt, dưới chân không nhúc nhích mảy may, vuốt trái ngưng lực vung ra, chiếu Ngự Tư Niên vỗ bay ra ngoài!
Một chiêu này của yêu hồ sức mạnh ngàn cân. Ngự Tư Niên cho dù ỷ vào bản thân hiện giờ là hồn thể, chỉ sợ cũng cũng bị đập tan nát. Mắt thấy vậy, Tịnh Quan rốt cuộc không ngồi yên, thân thể loáng một cái liền xen vào chiến cuộc, che trước người Ngự Tư Niên, chập ngón tay lại như đao điểm vào giữa móng vuốt yêu hồ. Lập tức Mộ Tàn Thanh rên lên một tiếng, khớp xương chân trước tuôn ra tiếng "răng rắc" kỳ quái, sợ là đã đứt gân nát cốt.
Nhưng mà ý cười trên gương mặt Tịnh Quan đọng lại.
Con dao đang đâm thẳng ra ngoài trong giây lát hỗn chiến này đột nhiên quay lại, đâm hết mức vào cổ họng của hắn!
"Tôn giả, đắc tội!" Thanh âm khàn khàn của Ngự Tư Niên ở phía sau vang lên "Yêu hồ, dẫn nàng đi!"
Nhiễm nương ở trong chớp nhoáng này biến thành một pho tượng đá, sắc mặt từ tái nhợt đến xám xịt, không thể tin mà nhìn hắn. Nhưng mà, nàng không thể nói tiếp một câu, thân hình yêu hồ đã tăng vọt, đột nhiên há miệng đem nàng ngậm giữa hàm răng, không chậm trễ chút nào mà quay người chạy về phía cuối phố, trong nháy mắt đã biến mất ở khúc quanh.
"Ngu muội!"
Tịnh Quan rốt cuộc bùng nổ tức giận. Nơi đây tuy là chỉ một đạo thần thức hóa thân, không đủ ba phần mười công lực bản thể, nhưng hắn bình sinh vẫn là lần đầu tiên bị một phàm nhân thương tổn!
Gương mặt còn mang tính trẻ con trong khoảng khắc này vặn vẹo như quỷ mị. Hắn co khuỷu tay ép Ngự Tư Niên tách ra. Người sau nuốt xuống một ngụm máu tanh, dưới chân liền chuyển, lưỡi dao trong tay chuyển động liên tục, mạnh mẽ đem bước chân hắn ngăn cản!
Một tiếng nặng nề vang lên, Ngự Tư Niên đập một cái rầm vào tường đất, gạch đá rơi xuống đánh lên người đau đớn. Càng đau hơn chính là lồng ngực của hắn, cũng không biết bị đánh gãy mấy cái xương sườn rồi.
Đây rõ ràng là giấc mơ của mình, lại bị Tịnh Quan điều khiển; Hắn rõ ràng chỉ là hồn thể, lúc này cả người lại đau đớn như bị sống sờ sờ lăng trì.
Tịnh Quan một tay tóm lấy cổ hắn, cơ hồ muốn đem xương cổ bóp nát.
"Ngươi biết mình đã làm cái gì hay không?!" Hắn giận không làm sao cho hết được "Ngươi giết nàng, phá chấp mê, liền vượt qua kiếp số lần này, chú định sẽ leo lên địa vị chí tôn trong nhân gian! Bổn tọa bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, chính là vì để cho ngươi thuận theo thiên ý thành đế xưng vương. Nhưng mà ngươi lại vì nữ nhân này... vì nữ nhân thấp hèn này... ngươi phụ tâm huyết của bổn tọa, bỏ qua tương lai của chính mình!"
Tịnh Quan chính là Thiên chân pháp tướng, tập hợp cả hai mặt thiện ác, thể hiện thất tình của con người, lúc này lại bởi vì bao nhiêu công sức trợ giúp đối phương đã trở thành dã tràng xe cát, làm sao mà không giận dữ?
"Ngươi sẽ hối hận, phế vật!" Hắn nhìn chằm chằm gương mặt Ngự Tư Niên, ác ý đầy cõi lòng mà nói "Ngươi cho rằng được thiên tuyển, trước sau gì mình cũng được chọn sao? Ta cho ngươi biết, trời sinh Tam tài, ngươi chỉ là một trong số đó. Lần này ngươi bỏ qua cơ hội sẽ biến thành phế phẩm! Ngươi xong rồi! Ngươi từ rồng phượng biến thành giun dế! Đây đều là ngươi tự làm tự chịu! Là ngươi ngu xuẩn mất khôn!"
[(*) tam tài: Thiên-Địa-Nhân]
Tịnh Quan buông tay ra, từ trên cao nhìn xuống nam nhân đang nằm bẹp thở dốc trên mặt đất, nghĩ rằng sẽ thấy hắn hối hận không kịp mà khóc rống, không ngờ lại nghe thấy hắn cất tiếng cười.
Tiếng cười đứt quãng, lại kéo dài không dứt.
Tịnh Quan bực bội hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
"Các ngươi chỉ muốn có một vị đế vương thuận theo mệnh trời ... Nhưng mà, bách tính Trung Thiên muốn không chỉ như vậy." Ngón tay Ngự Tư Niên vùi vào trong đất cát, hắn lẩm bẩm nói "Trung Thiên cảnh chiến loạn nhiều năm, dân chúng không chỉ muốn một vị đế vương bình loạn nhất thống, mà còn phải là một vị chủ nhân ái quốc thương dân ..."
"Ngươi cảm thấy mình không làm được?"
"Ta... ta vẫn muốn làm người như vậy. Thế nhưng..." Ngự Tư Niên ngẩng đầu lên "Nếu như ngày hôm nay ta vì đế vị buông bỏ lương tri căn bản nhất của con người, ngày sau khi đối mặt với quyền dục cũng có thể buông bỏ nhân tính trọng yếu nhất của đế vương."
Kẻ cai trị bạo ngược sẽ không được lòng người, chính sách luật pháp vô đức sẽ không được lâu bền.
Đế vương mà ngàn vạn bách tính Trung Thiên cảnh chờ đợi bao nhiêu năm không nên là bạo quân xem lợi ích là tối thượng. Giang sơn mà vô số sĩ tốt đầu rơi máu chảy mới bình định không nên là phù dung chớm nở tối tàn.
Tịnh Quan đứng im nửa ngày, rốt cuộc ngồi xổm xuống nâng cằm của hắn lên.
"Lúc trước bổn tọa trong ba người chọn ngươi, là bởi vì ngươi xuất thân thấp hèn, là kẻ tối nhận thức cực khổ của nhân gian. Nhưng đến ngày hôm nay bổn tọa mới biết ngươi chỉ là kẻ lòng dạ đàn bà." Ngón tay Tịnh Quan cơ hồ muốn đem xương hàm Ngự Tư Niên bóp nát "Bất quá, nể tình ngươi nói có lý, bổn tọa bỏ qua cho ngươi mạo phạm lần này, lại cho ngươi một cơ hội... Lần này chọn lựa cho tốt, đừng tiếp tục khiến bổn tọa thất vọng!"
Mộng cảnh chưa tan vỡ, một phương trời đất này chính là tường đồng vách sắt giống như lao tù, yêu hồ mang theo hồn phách kia có thể chạy trốn nhất thời, chung quy cũng chạy không khỏi lòng bàn tay Tịnh Quan.
Hắn bỏ lại Ngự Tư Niên, quay người liền muốn rời đi, không ngờ bị người sau lưng gọi lại: "Không cần... làm phiền Tôn giả."
Cuồng phong đột nhiên mãnh liệt, thổi tới một mùi máu tanh nồng đậm. Tịnh Quan lập tức quay người, chỉ thấy con dao kia đã xoẹt ngang cổ Ngự Tư Niên, máu đỏ như tia lửa dâng lên rơi vào trong mắt hắn.
Bên trong Mộng Hồn, thân thể này chỉ là giả tạo. Nếu mà Ngự Tư Niên chết ở đây, trong hiện thực hắn cũng sẽ qua đời.
Người đã chết làm sao có thể tiếp tục nằm mơ?
"Ngu không thể tả!" Tịnh Quan kinh nộ, đầu ngón tay ngưng tụ thành một luồng ánh sáng nhạt xoa lên vết thương trên cổ hắn. Ánh sáng như sợi tơ mềm nhẹ ngang dọc đan dệt, khoảnh khắc đem vết thương khâu lại. Nhưng không đợi hắn thở phào, vết thương lại tiếp tục nứt toác!
Làm sao có thể?!
Những chấm sáng màu đen mịn trôi phiêu tán trong không trung. Tịnh Quan cúi đầu nhìn thấy thân thể của mình trở nên mơ hồ, từ chân bắt đầu tan rã thành những điểm đen nho nhỏ.
Mộng Hồn cảnh giới sắp vỡ nát.
Ngự Tư Niên không giết Nhiễm nương biến thành chấp niệm trong lòng mình, lại dùng lựa chọn sinh tử để phá trừ mê chướng bao năm.
Phàm nhân có tam độc thất tình, người có thể khám phá Mộng Hồn có thể đếm được trên đầu ngón tay, chưa nói đến việc chỉ dựa vào ý chí của chính mình mà đem ngục tù trong lòng này xé bỏ. Chỉ lấy việc này để bàn, Ngự Tư Niên đã đứng đầu trong số những người được chọn. Đây là kết quả Tịnh Quan khổ tâm lao tứ muốn có được, nhưng hiện tại hắn không cao hứng nổi.
Không trung trên đỉnh đầu như từng nét mực loang lổ rơi xuống, đất đai dưới chân cùng nhà cửa xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ, toàn bộ thân thể của Tịnh Quan cũng chỉ còn lại một cái đầu.
Hắn nhất định phải rời đi.
Trong giây phút cuối cùng, Tịnh Quan nhìn về phía người đang thoi thóp kia, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có hối hận không?"
Lấy tàn dư linh lực của hắn, vẫn còn có thể trước khi Ngự Tư Niên chết xây dựng lại Mộng Hồn cảnh giới một lần nữa. Nhưng mà người sau cũng sẽ quên mất tất cả những chuyện đã phát sinh, lại một lần nữa bắt đầu lựa chọn.
Chuyện này cũng khiến Tịnh Quan trả giá khá nhiều, nhưng hắn hiếm thấy muốn tạo ngoại lệ một lần.
Ngự Tư Niên phảng phất nghe hiểu ý tứ hắn, dùng chút khí lực cuối cùng nhếch nhếch khóe miệng: "Ta... đã... đủ rồi..."
Tia sáng trong cặp mắt kia rốt cuộc tan rã.
Thân hình Tịnh Quan hoàn toàn biến mất, toàn bộ Mộng Hồn cảnh giới vỡ tan, chỉ giây lát sẽ triệt để chôn vùi vào trong bóng tối.
"Trung Thiên chi chủ, mệnh cách xác định!"
Một cánh tay trắng như tuyết vươn ra từ những vết nứt màu đen đang liên tục lan rộng, chuẩn xác bắt được một hơi thở cuối cùng của hồn thể Ngự Tư Niên. Năm ngón tay vừa thu lại, đem hắn biến thành một hạt châu màu vàng óng nắm trong lòng bàn tay. Sau đó, trước khi mộng cảnh hoàn toàn sụp đổ kịp rút lui ra ngoài.
Ngự Tư Niên không ngờ mình còn có thể tỉnh lại.
Cảm giác đau đớn mơ hồ nơi cổ họng bị cắt rời vẫn còn, hắn theo bản năng mà sờ lên, lại không chạm đến vết thương.
"Vương gia!"
Bên người truyền đến tiếng reo mừng đến phát khóc. Một phụ nhân gương mặt mang khăn sa, dùng bàn tay duy nhất còn hoàn hảo sờ lên khuôn mặt của hắn, như trút được gánh nặng: "Tạ ơn trời đất! Ngài đã tỉnh lại rồi!"
Ngự Tư Niên ngẩn người một chút mới nhớ ra đây là thê tử của hắn - trước kia là con gái của Minh vương, bây giờ chính là Chiêu vương phi.
"Ta..." Hắn há miệng muốn nói, phát hiện cổ họng mình khô ráp khó chịu "Ta làm sao vậy? Chuyện này... đây là nơi nào?"
Chiêu Vương phi sai hạ nhân đi hầm canh nấu thuốc, tự mình rót cho hắn chén nước, trong mắt khó nén lo lắng: "Nơi này là phủ thành chủ trong Triều Khuyết thành. Ba ngày trước ngài nói muốn một mình đi lên núi ngoài ngoại ô để tế điện vong mẫu. Thiếp đợi đến chạng vạng không thấy ngài trở về, liền sai thân binh đi tìm. Không ngờ tới nơi nhìn thấy ngài mê man ở bên cạnh mộ phần, sau khi mang về cũng vẫn luôn bất tỉnh, thỉnh hết đại phu trong thành đều bó tay hết cách, thực sự là gấp chết người."
"Mộng hồn... từ từ, nàng nói ba ngày trước?" Ngự Tư Niên đột nhiên phản ứng lại "Ta chỉ ngủ ba ngày?!"
Chiêu Vương phi bị hắn làm sợ hết hồn: "Phải a, ba ngày ba đêm."
Sắc mặt Ngự Tư Niên nháy mắt biến đổi: "Hai vị Tôn giả Tịnh Tư cùng Tịnh Quan đâu?"
"Tôn giả gì..." Chiêu Vương phi nhịn không được sờ trán hắn "Ngài ngủ ba ngày, thiếp một tấc cũng không rời, chưa từng thấy qua người ngoài nào. Có phải ngài ngủ nhiều bị hồ đồ rồi không?"
Ngự Tư Niên mê man mà nhìn nàng.
Trong Mộng hồn cảnh giới tất cả phát sinh rõ ràng trước mắt, lẽ nào những thứ này đều là tự mình tưởng tượng?
Hay là hắn vẫn còn ở trong mơ, chưa hề tỉnh lại?
Ngự Tư Niên đau đầu muốn nứt, hắn đẩy Vương phi ra, sau đó lảo đảo xuống giường, nhào tới trước gương đồng cởi áo.
Hắn vẫn nhớ lúc Tịnh Quan thi triển thuật pháp, từng ở ấn đường cùng hai vai hắn đâm ba vết thương. Nhưng mà thân thể trong gương phản chiếu mặc dù có không ít vết sẹo cũ, lại không hề có vết thương đổ máu nào cả.
Sau ba ngày ngủ mê, cảm giác đói cồn cào trong dạ dày như lửa đốt. Hắn bấm chính mình một cái, đau đớn cũng rất chân thật.
Lẽ nào thật sự chỉ là mình nằm mơ một giấc mộng, hiện tại tỉnh lại?
Ngự Tư Niên đầy bụng nghi ngờ, đang chuẩn bị mặc lại quần áo. Khoảng khắc quay người ánh mắt hắn liền khựng lại- trong gương phản chiếu bóng lưng của hắn.
Trên lưng nam nhân cường tráng có thêm một hình xăm Kỳ Lân màu vàng, đầu sư tử sừng hươu, mắt hổ mi thân, vảy rồng đuôi trâu, bốn chân bước lên mây, chiếm cứ hơn nửa lưng hắn. Hắn đưa tay thử chạm vào liền sáng lên kim quang yếu ớt.
Trong phòng không người, thanh âm Tịnh Quan lại không dự triệu mà ở trong đầu hắn vang lên, từng chữ từng chữ, thẳng vào tâm hồn: "Trung Thiên chi ấn, Kỳ Lân vi linh, ban thưởng người tài đức vẹn toàn, truyền thừa sáu đời minh quân, quang vinh thịnh vượng ba trăm xuân thu. Thượng thần thánh dụ, thiên địa chứng giám."
Ngự Tư Niên cả người chấn động. Hắn không để ý đến việc chỉnh trang, cũng không quản tiếng hạ nhân khuyên can, lập tức lao ra cửa phủ. Chỉ thấy đường phố người đến người đi không chút hoang vu như trong mộng cảnh, lại không hề thấy thân ảnh nữ tử áo trắng ôm anh nhi kia.
"Lần này là ta tính sai!"
Trên ngọn núi lớn ngoại ô Triều Khuyết thành, nữ tử mặc áo trắng ôm anh nhi ấn đường có nốt ruồi son đứng ở trước ngôi mộ lẻ loi đã được tu sửa qua. Sau khi nàng nghe được người trong lòng phát ra tiếng, nhàn nhạt nói: "Lòng người khó dò, có hạng người không chừa thủ đoạn nào tranh giành công danh lợi lộc, cũng có hạng người thủ vững nghĩa tình nhân đức. Là ngươi luôn thích nhìn người ra quá tệ."
"Tịnh Tư, ngươi ở lâu Bắc Cực cảnh hiếm gặp người sống, nhưng ta ở trong thế gian này du tẩu hai trăm năm. Người tốt quả thật không ít, nhưng mà đa số lại là hạng chẳng ra gì." Tịnh Quan ở trong lòng nàng ngáp một cái "Chiến tranh chính là cướp đoạt sinh mệnh. Hắn ngồi trên vị trí đó phải nên giác ngộ điều này. Nhưng mà hắn nhiều lần bị cái gọi là đạo đức trói chân tại chỗ, ở trong mộng cũng làm ra cái việc ngu ngốc quên mình vì người ... Nếu không phải Trung Thiên Kỳ Lân ấn chỉ chọn người nhân đức, ta thực sự không thích kẻ có lòng dạ đàn bà này."
Tịnh Tư bình tĩnh mà vạch trần hắn: "Vì vậy ngươi hạ Mộng Hồn chú cho hắn, cố ý để Ngự Tư Niên đi tiếp thu thử thách nhân tâm, muốn đem hắn biến thành dáng dấp ngươi ưa thích. Ngươi làm mấy việc đó, ngay cả khi biết rõ hắn nếu thành kẻ như ngươi mong muốn, dù có thể đột phá bình cảnh, cũng sẽ mất đi tư cách kế thừa Kỳ Lân ấn?"
Ngự Tư Niên xác thực sau khi cúng tế Nhiễm nương trúng Mộng Hồn chú. Nhưng mà chú thuật đó cũng không phải là người khác ám hại, mà chính là do Tịnh Quan hạ.
Trung thiên Kỳ Lân ấn truyền thừa sắp tới, có ba người dự bị, hắn coi trọng thật ra là một ứng viên khác, đáng tiếc đối phương lại thua ở một cửa tâm khảo.
Người kia xác thực quyết đoán mạnh mẽ, là kẻ Tịnh Quan tán thưởng. Nhưng mà chủ nhân Kỳ Lân ấn lại không thể là hạng người lãnh khốc lục thân không nhận như thế.
Tịnh Quan không tin người đi đến một bước này, còn có thể vì thứ tình nghĩa tẻ nhạt mà từ bỏ quyền thế ngập trời. Đặc biệt là sau khi điều tra thân thế Ngự Tư Niên, hắn càng không tin có kẻ có thể lấy đức báo oán.
Tịnh Tư lại càng muốn cùng hắn đối nghịch, nói hắn nhìn sai rồi.
Vì vậy Tịnh Quan mượn cơ hội này hạ Mộng Hồn chú cho Ngự Tư Niên. Nhưng mà hắn không ngờ hồn phách Nhiễm nương vẫn còn quanh quẩn nơi đây, chưa đi đầu thai tái thế. Vì vậy vừa đọc chú liền lên, cuốn nàng vào Mộng Hồn cảnh giới.
Kịch bản hắn tỉ mỉ biên soạn hư thực đan dệt liên hoàn, không ngờ nửa đường lại nhảy ra con hồ ly gây rối. Càng không ngờ Ngự Tư Niên sau khi biết chân tướng cư nhiên phá vỡ kết cục kịch bản của hắn, thông qua tâm khảo.
Liền thua bà già này một lần vậy!
Tịnh Quan không cam lòng mà nghĩ, lại nhớ đến lúc Ngự Tư Niên bộc bạch quan niệm trong giấc mộng, nhịn không được bật cười.
Hắn e rằng không phải là hạng người tốt lành gì. Mà Kỳ Lân ấn lựa chọn tựa hồ cũng không sai.
Bất quá...
Tịnh Quan lông mày hơi nhíu lại: "Ta tự tay hạ xuống Mộng Hồn chú, ngoại trừ Thượng thần, Thường Niệm cùng ta và ngươi, thế gian không ai có thể giải. Hồ yêu kia mặc dù có thiên phú bất quá tu vi cũng chỉ có năm đuôi, đến tột cùng là làm sao đột nhập vào được? Hắn cùng với Nhiễm nương là có quan hệ gì, mà lại cam nguyện vì nàng đối địch với ta?"
Tịnh Tư không tỏ rõ ý kiến, chỉ hỏi: "Thời điểm ngươi nhìn thấy hồ yêu kia, có phát hiện cái gì lạ không?"
Tịnh Quan tỉ mỉ nhớ lại một chút: "Hương vị... lúc nó chảy máu, có một hương vị rất nhạt, tựa như đàn hương bị đốt cháy, nhưng lại chen lẫn chút mùi khác... Ầy, bất kể là hương vị hay là yêu tộc, đều không phải sở trường của ta, liền giao cho ngươi đi."
Tịnh Tư hai mắt hơi nheo lại, giấu đi một tia thần sắc chợt lóe qua: "Ta sẽ lưu ý."
Tịnh Quan nhận được hồi đáp, cũng không lằng nhằng thêm. Hắn nhảy xuống khỏi cái ôm của Tịnh Tư, thân hình vừa chạm đất liền từ một anh nhi biến thành nam hài tóc trái đào, ngắt một bông hoa dại, vừa hát vừa nhảy chân sáo xuống núi.
Tịnh Tư đứng ở trước mộ Nhiễm nương, mãi đến khi Tịnh Quan đi xa, nàng mới ngồi xổm xuống, ngón tay ở trên ba nén hương đã tắt vân vê, khói xanh liền lượn lờ bay lên, tỏa ra một mùi hương cực kì nhạt, thoáng ngửi như đàn hương trước phật đài, ngửi kỹ mới có thể phát hiện mùi thơm này dần dần biến hóa, từ mùi đàn hương chuyển thành một luồng hương hoa ngào ngạt, ẩn hàm mùi máu tanh.
"Quả nhiên là Ly Hận thiên... quỷ tu có thể đem "Kỳ môn thiên hương sách" tu luyện tới cảnh giới như vậy, xem ra là người kia." Tịnh Tư nhấc chân đem nén hương giẫm tắt, sau đó nhìn về phía chân trời xa xa, nhẹ giọng tự nói "Tuy nhiên, vẫn là quá nóng vội."
Đương khi nói chuyện, nàng nhớ tới câu Tịnh Quan vừa mới nói, hai mắt nghiêm lại, nhìn chằm chằm đám mây đang bay phảng phất như là nhìn thấy con yêu hồ nào đó, lạnh giọng nói: "Còn có ngươi, muốn vô pháp vô thiên? Hơi sớm a!"
Một tấm linh phù từ trong tay áo nàng hạ xuống, hóa thành một con linh điểu trắng như tuyết, thân mật cọ cọ đầu ngón tay Tịnh Tư, sau đó vỗ cánh bay về phương xa, trong nháy mắt biến mất không còn thấy tăm hơi.
[Tác giả có lời: «thiên Mộng Hồn» ngày mai kết thúc, tiết lộ nguyên nhân đại hồ ly đi vào giấc mộng cùng chi tiết ẩn dấu.
Tiểu kịch trường: tìm đường chết bị lão sư phát hiện làm sao bây giờ?!
Tịnh Tư: Đánh cho ngoan mới thôi.
Cố Thời Phương: Đồng ý!
Đoan Thanh: Đồng ý !
Diệp Phù Sinh nhỏ một giọt nước mắt chua xót sau đó gởi tin nhắn chia buồn.
Đại hồ ly:... làm phiền gọi giúp ta nơi hỏa táng đi, ta cảm thấy chính mình có thể trực tiếp nhảy vào luôn.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.