"Người vừa rồi là ai vậy?"
Ngồi trên lưng Phong Lang mặt mày mê sắc ôm lấy Phong Hình Thiên, Tà Vô Nhai tò mò ngẩng đầu.
"Coi trọng hắn?"
Tay ma xát tóc dài của y thành một đốn, tươi cười bên môi ngày càng đậm, trong đầu bỗng chốc thoáng hiện hình ảnh Tà Vô Nhai không lâu lúc trước mặt đầy si mê Đoan Mộc Ly, Phong Hình Thiên hạ mắt, hai mắt hơi hơi nheo lại, cổ hơi thở nguy hiểm làm người khó có thể phát hiện lặng lẽ trào ra.
"Ân? Ha ha... Ngươi nghĩ đến đâu vậy? Ta tuy thích mỹ nam, nhưng không phải nhìn thấy ai cũng đều có thể động dục, tỷ như vị Thái Tử kia, biểu đệ kia của ngươi cho ta cảm giác chính khí ngút trời, làm cho người khác có loại cảm giác không dám tùy tiện khinh nhờn, ta chỉ là tò mò hỏi một chút thôi, loại nam nhân như hắn, không động tình thì thôi, một khi rơi phải lưới tình thì chỉ nhất kiến chung tình, thân thể ta bất quá mới chỉ mười bảy tuổi, con đường tương lai còn rất dài, nên không dại đi trêu chọc cái loại nam si tuyệt thế này đâu."
Tà Vô Nhai bỗng nhiên giật mình, ngay sau đó cười ngã lên trên người Phong Hình Thiên, rất nhiều năm trước y đã hiểu rõ ràng rằng nam nhân cùng nam nhân với nhau không có khả năng tồn tại tình cảm chân tình cùng chân thành, ở cuộc sống lăn lộn nhiều năm như vậy, y đã sớm học được cách vứt bỏ hi vọng nơi đáy lòng, người như Tịch Trường Phong cũng có thể xem như một người tốt, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-thien-ta-ton/1095287/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.