Trên đường đi, Nhan Cảnh Thần đều không nói gì, nhiệt độtrong xe khá thấp làm Diệp Cô Dung thấy cả người dần lạnh, cô mở miệngbảo tài xế tăng nhiệt độ lên một chút.
Tài xế tuổi còn trẻ, nhìn qua có chút dè dặt, chỉnh nhiệt độ xongnhìn Nhan Cảnh Thần qua gương chiếu hậu, hỏi: 'Nhan tổng, về đâu ạ?"
Lúc này Nhan Cảnh Thần mới nhớ mình còn chưa nói địa chỉ, lập tức hokhan một tiếng để che giấu sự xấu hổ: 'Cậu dừng ở ven đường phía trướcmột chút."
Anh nói xong lấy trong túi ra hai tờ giấy bạc, đợi tài xế dừng hẳnrồi liền mở cửa xe đi ra ngoài đưa cho cậu ta: "Cậu về trước đi, để tôitự lái xe."
Tài xế nào dám nhận tiền của anh, vội vàng từ chối, anh mở cửa xengồi vào, chỉ nói lại một câu: 'vất vả cậu rồi". Diệp Cô Dung hé miệngcười.
Nhan Cảnh Thần nhìn qua gương thấy vậy, chỉ hừ một tiếng hỏi: "Anh ta là người lần trước hẹn ăn cơm với cô à?"
Diệp Cô Dung cười hì hì đáp: "Hẹn tôi ăn cơm có rất nhiều người, anh ta chỉ là một trong số những người đó."
Nhan Cảnh Thần không nói gì, bỗng nhiên bầu không khí rất yên ắng.
Diệp Cô Cung cũng không ngại, hỏi nhanh: 'Sao anh cũng không nói gìcho tôi biết là bạn gái của anh là một ngôi sao ca nhạc, thực sự làkhiến người khác ngưỡng mộ, lúc nào cho tôi một album của cô ấy đểnghe..."
Nhan Cảnh Thần từ gương chiếu hậu lạnh lùng nhìn cô, còn chưa nói gì, điện thoại di động đổ chuông. Anh cầm lấy xem qua, lập tức cúp máy.
Diệp Cô Dung tiếp tục hỏi: "Hai người quen nhau như nào?"
Nhan Cảnh Thần lạnh lùng nói: 'Không ngờ cô cũng nhiều chuyện như thế."
Diệp Cô Dung cười nói: "Tôi vốn rất nhiều chuyện mà. Chỉ như vậy thôi tôi đã tò mò muốn chết."
Nhan Cảnh Thần còn chưa nói, điện thoại di động lại reo. Lúc này anhmới ấn nút nghe, nói bằng tiếng Anh: "Anh sẽ gọi lại cho em sau." Ngữkhí cực kỳ khó nghe.
Diệp Cô Dung có chút giật mình, trêu chọc: 'Rốt cuộc anh có chuyện gì quan trọng mà bỏ người đẹp qua một bên vậy?"
Nhan Cảnh Thần im lặng không trả lời, một lát sau cười tự giễu: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là vừa mới xuống máy bay có chút mệt mỏi thôi."
Tối nay tâm trạng Diệp Cô Dung rất kém nên không chịu bỏ qua, tiếp tục trêu chọc anh: 'Tôi nhớ là thể lực của anh rất tốt mà."
Nhan Cảnh Thần cứng họng, lát sau, bỗng nhiên nhìn cô qua gương cườinửa miệng, ý vị sâu xa nói: "Chúng ta mới chỉ có một lần, không ngờ côcòn nhớ rõ ràng như vậy."
Diệp Cô Dung lập tức mặt đỏ bừng, im bặt miệng. Vốn là muốn trêu chọc anh, không ngờ lại bị anh trêu chọc lại.
Giữa đêm hè các ngọn đèn sáng như ngọc, dòng người đông đúc. NhanCảnh Thần lái ô tô tới nơi Diệp Cô Dung ở, trong lòng thấy bất an.
Chính xác như Diệp Cô Dung dự đoán, anh vừa mới xuống sân bay là đếnnhà hàng là do được giai nhân mời đến đây với giai nhân, nào ngờ đến cửa nhà hàng thì gặp ngay Diệp Cô Dung, thấy cô mặt váy dạ hội cùng mộtngười đàn ông khác lên xe, không biết họ có quan hệ như thế nào, anh như bị ma sui quỷ khiến chen vào, thậm chí còn bỏ mặc Lucia ở cửa nhà hàng, đó không phải là tác phong xưa nay của anh.
Không sai, anh thích Diệp Cô Dung, nhưng anh cũng từng thích rấtnhiều cô gái khác, bất luận thế nào cũng đảm bảo nguyên tắc và lý trí,hoàn toàn không giống như vừa rồi, anh không nói rõ được cảm giác này là gì, chỉ là vô cùng chướng mắt đối với hình ảnh đó, anh thấy vô cùng khó chiu...
Lẽ nào anh đã yêu cô?
Nhan Cảnh Thần bị ý nghĩ này làm cho giật mình, thấy đèn đỏ phíatrước, anh vội vàng phanh xe lại, Diệp Cô Dung không kịp đề phòng cảngười lao về phía trước, suýt chút nữa thì va phải ghế trước. Cô căngthẳng để ý anh: "Xem ra anh thật sự quá mệt rồi."
Nhan Cảnh Thần không trả lời, tiếp tục lái xe. Diệp Cô Dung bất giácgiữ tay lái, cô từng có một lần tai nạn nên thần kinh rất nhạy cảm. Đợixe đến dưới lầu cô không quên dặn anh: 'Nếu anh thực sự quá mệt, hãy bắt xe để về đi. Xe này cứ để đây, ngày mai bảo tài xế tới lấy."
Nhan cảnh Thần mặt tỉnh bơ, nói: "Không sao, tôi tiễn cô lên đó."
Diệp Cô Dung vốn định xin miễn, nhưng thấy sắc mặt anh thâm trầm,đành không làm gì khác hơn là ngậm miệng. Cô phát hiện lúc anh trầm lặng không nói, rất có khí thế thu hút người khác, làm người khác không hiểu có chút lo sợ. Hai người cùng đi thang máy lên lầu, bên trong chỉ cóhai người họ, cô đi giày cao gót, đứng cùng với anh nhưng vẫn thấp hơnmột bậc, trong lòng cô nảy sinh một cảm giác đè nén khó hiểu.
Thực sự là kỳ lạ, vì sao lại hồi hộp như vậy chứ? Không hợp lý chút nào. Cô tự giễu trong lòng, móc trong túi lấy ra chìa khóa.
Thang máy vừa dừng lại, hai cùng nhấc chân bước ra, đúng lúc đụngphải nhau, bước tiếp theo của Diệp Cô Dung không vững cả người ngãnghiêng vào bên trái thang máy, cô trợn tròn ngó anh, đang định hỏi anhphong độ trí thức đi đâu mất rồi, vừa hé miệng ra, môi anh liền nhanhchóng áp xuống.
Tấm lưng trần trụi của cô áp vào thang máy lạnh băng, đầu óc trốngrỗng, trên môi cũng nóng rực, không biết là cảm giác gì. Môi Nhan CảnhThần triền miên môi cô trong chốc lát, bỗng nhiên đôi mắt nhìn cô chămchú, thở dài nói: "Anh đã sớm muốn làm như thế này rồi."
Diệp Cô Dung bị ôm trong vòng tay của anh, vẫn còn đang ngơ ngác thất thần, anh liền hôn cô lần nữa. Lần này cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại,vội vàng nghiêng đầu tránh: "Chờ chút..."
Hai tay Nhan Cảnh Thần vẫn ôm cô không buông: 'Sao vậy?"
Diệp Cô Dung đứng thẳng lên, đẩy anh ra một chút: "Không làm như thế nữa được không?"
Anh bình thản nhìn cô, không nói gì, đôi mắt sáng rực, trong đồng tửphản chiếu gương mặt của cô. Diệp Cô Dung vội cười gượng: "Xin lỗi, tạmthời tôi không muốn tìm bạn giường."
Nhan Cảnh Thần bực bội, sắc mặt âm trầm.
Diệp Cô Dung gỡ tay anh ra, từ bên cạnh anh vội vàng chạy về hướngcửa nhà, bởi vì đi quá nhanh chân lại nhẫm phải vạt váy dài, ngã nhàoxuống đất. Nhan Cảnh Thần vốn đang buồn bực, thấy thế phì một tiếng bậtcười lên, vội bước tới đỡ cô dậy, nét mặt không che giấu được ý cười:'Cô vội cái gì, sợ tôi ăn cô à?"
Diệp Cô Dung xấu hổ muốn chết, đỏ bừng từ mặt tới mang tai, ngồi bệtxuống đất cởi giày ra. Từ góc độ cúi xuống của Nhan Cảnh Thần có thểthấy bộ ngực như ẩn như hiện của cô, trong lòng anh lại nóng rực lên.Diệp Cô Dung dù sao xấu mặt gì mình cũng đã về đến nhà, cô cầm giày caogót để chân trần, phụng phịu nói: "Tôi về đến nhà rồi, anh có thể vềđược rồi đấy."
Nhan Cảnh Thần ngồi xổm xuống, mắt nhìn vào đầu gối của cô, tay cầmchiếc chân nhỏ của cô, dịu dàng hỏi :"Đầu gối của cô không sao chứ?"
Đương nhiên là có sao rồi.
Đầu gối con bà nó đau muốn chết, nhưng cô không muốn tiếp tục bị xấumặt, bắt buộc phải cố gắng đứng lên, lúc này chân nhỏ bị anh cầm, càngkhông được tự nhiên, nhưng trên mặt vẫn mạnh mẽ nói: 'Không sao."
"Thực sự không sao?" Nhan Cảnh Thần nhìn cô, tay phải di chuyển lêntrên xoa nắn đầu gối một chút, Diệp Cô Dung đau quá kêu lên: 'Anh cố ýphải không?"
Anh cười khẽ một tiếng, nhặt chìa khóa trên sàn nhà lên, đứng lên mởcửa. Diệp Cô Dung khập khiễng đi vào, ném giày cao gót xuống đất, ngãvào ghế sô phá ấn ấn đầu gối, đau đến chau mày, trong lòng cô vẫn cònxấu hổ về chuyện vừa rồi.
Thật sự là rất rất rất rất xấu hổ!
Nhan Cảnh Thần thấy trên đầu gối chân trái cô bị xước da, liền hỏi: "Trong nhà có cồn không?"
Diệp Cô Dung tức giận trừng mắt với anh: 'Không có."
"Có rượu trắng không?"
"Cũng không có."
Nhan Cảnh Thần bất đắc dĩ nhún nhún vai: 'Dưới lầu có một cửa hàng, tôi đi mua một chút."
Diệp Cô Dung nói: 'không cần, tôi sẽ không cho anh vào nhà đâu."
Anh nhướng mày cười, tay vung vẩy chìa khóa.
Diệp Cô Dung thua cuộc thở dài: 'Thực sự không cần, chỉ bị xước một chút, rửa sạch sẽ không sao."
Nhan Cảnh Thần nghe cô nói vậy im lặng, hai mắt nhìn vào chân tráicủa cô, vì làn da trắng nõn nên có thêm vết xước màu hồng nhìn rất gaimắt, không hiểu sao anh lại nhớ đến làn da kiều diễm của cô đêm hôm đó,nhớ đến cảm giác mượt mà hôm đó, trong lòng anh lại hỗn loạn.
Diệp Cô Dung lấy chiếc khăn trên bàn khẽ lau vết thương, bỗng nhiênphát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào chân mình, sắc mặt cô đỏ bừng lên, nếu cô phản ứng quá dữ dội có vẻ giống cô gái lần đầu bị người khácchiếm tiện nghị, cô liền không lau vết thương nữa, kéo váy xuống thấphơn. Mắt của Nhan Cảnh Thần hết lần này đến lần khác rất gay gắt, ngaylúc cô khẽ di chuyển liền nhìn thấy một vết sẹo trên bắp đùi cô, anhngạc nhiên hỏi: 'Chân của cô sao lại bị thương vậy?"
Diệp Cô Dung nói: "À, là do tai nạn xe ô tô."
Nhan Cảnh Thần ngỡ ngàng: 'Xảy ra khi nào vậy? Sao lần đó tôi lại không phát hiện ra?"
Câu nói này của anh làm Diệp Cô Dung xấu hổ, sắc mặt càng đỏ hơn.Nhan Cảnh Thần biết cô nhớ tới chuyện đêm đó, liền cười nửa miệng nhìncô không nói gì nữa. Cô giả vờ tỏ ra thoải mái nói: "Tôi nghĩ anh đã sớm thấy rồi chứ."
Nhan Cảnh Thần ngồi xuống đối diện với cô, hỏi: 'Xảy ra khi nào vậy? Sao lại bị tai nạn ô tô?"
"Ông trời có lúc còn không dự đoán được mưa gió mà, chuyện đó đãnhiều năm rồi, lúc tôi vừa học lái xe xong." Diệp Cô Dung thờ ơ trả lời.
"Có bị ám ảnh không?"
"Có chút." Diệp Cô Dung cười cười, sau đó rất không khách sao mà ralệnh đuổi khách: 'Gần tới mười hai giờ rồi, anh cũng nên về đi."
Nhan Cảnh Thần vô cùng bất mãn lườm cô, sau đó dứt khoát tranh ngồivào ghế sô pha, lười biếng nói: "Ngày hôm nay tôi quá mệt mỏi rồi, chẳng phải cô còn một phòng khách nữa đấy sao."
Diệp Cô Dung khó xử: 'Phòng đó chưa thu dọn, rất bẩn."
"Tôi không ngại."
"Tôi ngại."
" Vậy ngủ ở phòng ngủ cũng được."
Diệp Cô Dung không đoán được anh nói thật hay giả, rất sợ lại xảy ragì đó, liền cố ý nhắc nhở anh: "Tiểu thư Lucia còn đang chờ anh đấy."
Nhan Cảnh Thần mặc kệ: 'Cứ để cô ấy chờ, trên đời này có rất nhiều cô gái chờ tôi."
Diệp Cô Dung bật cười thành tiếng: " Có vẻ anh rất sung sướng vì điều đó."
Vẻ mặt anh không biết xấu hổ đáp: 'Không còn cách nào khác, ai bảotôi là người đàn ông ưu tú như vậy chứ, tập mãi thành thói quen rồi."
Diệp Cô Dung nghe thế vừa bực vừa buồn cười: 'Như vậy xin ngài hãy rủ lòng từ bi đến với các nàng đó đi, đừng gây tai họa đến cho tôi nữa,tôi bị giày cao gót hành hạ cả đêm rồi, thực sự là rất mệt."
Anh hừ một tiếng: 'Đáng đời.'
Diệp Cô Dung chán nản im lặng một lúc lâu, rồi lại ho khan một tiếng: "Tuy rằng chúng ta trước đây từng có...cái kia, nhưng, chúng ta khôngthể..." Cô nói có chút khó khăn.
Nhan Cảnh Thần nghe vậy ngồi thẳng lên, mỉm cười ý bảo cô tiếp tục.
Cô nói thẳng luôn: "Nói chung tôi sẽ không định tìm bạn đời gì đấy, nếu như anh có ý niệm này trong đầu, hãy sớm từ bỏ đi."
Nhan Cảnh Thần thay đổi tư thế, mặt tỉnh bơ nói :"Nếu như là bạn trai thì có được không?"
Diệp Cô Dung ngẩn ra, không ngờ anh lại nói ra như vậy, cô chau màyhỏi: "Tối nay anh tới đây là để đùa giỡn với tôi phải không?"
"Tôi giống sao?"
"Trăm phần trăm."
"Tôi là nghiêm túc." Vẻ mặt anh nghiêm chỉnh.
"Tôi tạm thời chưa cần điều đó." Cô cũng nghiêm chỉnh trả lời anh.
"Ngại gì đồ dự bị, dù sao cô sẽ cần." Anh mỉm cười đề nghị.
"Dù vậy, anh ta cũng không thể dành hết một phần ba thời gian mộttháng ở trên bầu trời, cũng không thể tùy tiện cùng người khác..."
"Tôi là người đàn ông bình thường." Anh có chút ngạc nhiên nhìn cô.
"Vậy anh coi như tôi là một cô gái không bình thường được không, tôi thích người trong sạch."
Nhan Cảnh Thần lộ vẻ ngờ vực, lại tỏ ra ngây thơ dò hỏi: 'Trên đời này có xử nam nào hai mươi tuổi không?"
Trong lòng Diệp Cô Dung biết anh nói thật, nhưng vẫn cố chấp mạnh miệng: "Dù sao thì anh cũng không phải là người thích hợp."
Nhan Cảnh Thần hỏi ngược lại: "Là bởi vì tôi có một người bạn giường ư?"
Diệp Cô Dung đành chịu bật cười: "Anh thật sự nên về đi."
Nhan Cảnh Thần đứng lên nói: 'Hẹn gặp lại ngày mai."
"Ngày mai tôi không rảnh."
"Sao vậy?"
"Hẹn bạn đi ăn."
"Là tên Trần Duyệt kia?"
"Có liên quan gì đến anh không?." Diệp Cô Dung chịu thua.
"Tôi chỉ muốn cạnh tranh công bằng thôi." Nhan Cảnh Thần tỏ ra uất ức.
Diệp Cô Dung mặt lạnh đi: "Anh còn như vậy, tôi sẽ trở mặt đó."
Nhan Cảnh Thần nhíu chặt mày lại, thái độ dường như không hiểu: 'Được rồi, để duy trì mối quan hệ tốt đẹp của hai chúng ta, lần sau chúng tasẽ bàn lại."
Anh chào cô, xuống lầu mở cửa xe ngồi vào đó, việc đầu tiên là lấyđiện thoại di động ra xem. Vì không muốn vướng víu với Lucia, anh đã đểđiện thoại ở trong xe, lúc này cầm lên xem, quả nhiên là có vài cuộc gọi nhỡ. Anh nhìn số điện thoại, suy nghĩ một lúc, cuối cùng ném điện thoại di động xuống, lái ô tô về nhà.
Xe đi đến nửa đường, lại nhận được điện thoại của Lucia, anh vừa ấnnút nghe, cô liền hỏi thẳng: 'Jonh, em làm anh không thoải mái ư?"
"Em rất tốt." Anh đáp cho có lệ.
"Tối này cô gái kia là niềm vui mới của anh à?"
"Không phải."
"Đừng phủ nhận, em đã gặp cô ấy rồi."
"Chỉ là bạn bè bình thường thôi." Anh cũng không biết vì sao mình cần phải giải thích cho cô ta những lời vô ích này.
"Vậy anh tới khách sạn đi, em đặt cho anh một phòng khác..."Giọng nói của Lucia vui vẻ lên.
Nhan Cảnh Thần ngắt lời cô: 'Anh không muốn đi."
Lucia lập tức nói: "Em có thể đến nhà anh, nói địa chỉ cho em đi."
Nhan Cảnh Thần cũng không biết là duyên cớ gì mà anh không có chút hứng thú nào: 'Tối nay anh quá mệt rồi."
Lucia yên lặng một chút, nói: "Buổi trưa ngày mai em bay rồi.."
Nhan Cảnh Thần trả lời ngắn gọn: "Chúc em lên đường vui vẻ."
Lucia chần chờ một chút, hỏi: 'Vậy thì, lúc nào em mới có thể gặp lại anh?"
Nhan Cảnh Thần uể oải trả lời: 'Bàn sau đi."
"Mạnh Khắc nhờ em hỏi thăm anh.'
"Cảm ơn."
Nhan Cảnh Thần cúp điện thoại, trong lòng thấy bực bội, anh vốn nêncùng một mỹ nữ nóng bỏng trên giường giải quyết nhu cầu sinh lý mấytháng nay của mình, nhưng kết quả là hứng thú mất hết, còn bị người tađuổi ra khỏi nhà. Thực sự là muốn chết, anh chưa từng bị cô gái nào lạnh nhạt như vậy, nếu tay Mạnh Khắc mà biết chắc anh ta cười rụng cả răng.
Diệp Cô Dung có gì mà tốt chứ? Cố chấp, bảo thủ, giống như một nữ tucứng nhắc, quan trọng nhất là cô ấy mặc áo ngực loại A. Trời ạ! Phụ nữcủa anh bộ ngực nhỏ nhất là loại C, chỉ dựa vào điểm này thôi cô đã hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu của anh rồi. Có trời biết, đáp án củaanh là thần kinh mình có vấn đề, công việc quá bận đến mức thở không rahơi, vậy mà còn gửi ba thư điện tử cho cô, càng đáng chết hơn là, cô lại không hề hồi âm ba thư đó.
Nhất định là anh bụng đói ăn quàng rồi mới có thể thấy hứng thú với cô.
Nghĩ tới đây, anh lại không nhịn được liếc nhìn về chiếc điện thoạidi động, cực kỳ buồn nản đập tay lên tay lái, lái xe về khu phố nhàmình, về đến nhà không thể thiếu một bồn nước tắm để thư giãn.
Trên mạng có một câu nói rất ác liệt, độc thân quá lâu, nhìn thấy heo cũng thấy đẹp. Diệp Cô Dung mới chỉ khôi phục tình trạng độc thân cóbốn năm tháng, không được coi là lâu lắm, thế nhưng thứ dục vọng này lại không giống như quy luật, mà lại xảy ra bất thình lình. Cho nên nụ hônvừa rồi của Nhan Cảnh Thần ít nhiều cũng có ảnh hưởng đến cô.
Cô tắm rửa xong lên giường nằm luôn, cả người đã quá mệt mỏi rồi,nhưng cô lại không thấy buồn ngủ, trên TV đang chiếu một bộ phim tìnhcảm lãng mạn, cô xem không tập trung, trong đầu lại không tự chủ đượcnhớ tới đêm đó với Nhan Cảnh Thần, cảm giác đó rõ ràng là rất khác biệtvới Nhiếp Dịch Phàm, niềm vui bí mật dĩ nhiên là rất khó nói ra, nhưngkhi hồi tưởng lại cảm thấy cũng rất kích thích. Nghĩ như thế, cô có thểhiểu vì sao con người ta lại dễ đi vượt quá giới hạn...Nhân sinh, thóihư tật xấu của con người bất kể là nam hay nữ cũng đều như nhau cả thôi.
Xuân tâm nảy mầm, một đêm có vẻ như dài đằng đẵng.
Ngày mai hẹn La Tố Tố và bạn trai ăn cơm trưa, sau buổi trưa ba người dành hai tiếng đồng hồ chơi boling, gần tối thì đi siêu thị mua sắm, cô theo thói quen chọn mấy đĩa phim và hai quyển sách về nhà giết thờigian. Tính tình cô trời sinh thích tĩnh không thích động, nơi nào hơi ầm ĩ một chút là xin miễn, đơn giản chỉ muốn nhàn nhã đọc sách và xemphim.
Nhan Cảnh Thần từ tối hôm đó thổ lộ thì hơn nửa tháng rồi không cótin tức gì, Diệp Cô Dung càng nghĩ rằng anh ta lấy mình làm trò tiêukhiển, trong lòng rất tức giận, may mà cô chưa coi là thật, bằng khôngsẽ khiến cho anh ta chê cười, đắc ý.
Phía bên Trần Duyệt không biết dùng cách giải quyết gì mà bà Diệpbỗng nhiên gọi điện thoại cho cô, thái độ quay ngoắt 180 độ, bà ra sứcquở trách cậu ta, làm cô cười thầm không ngớt.
Giữa mùa hè nóng bức như lò sưởi làm người ta không có chút tinhthần, Trần Duyệt tặng cô một tài khoản trò chơi, còn tặng kèm một tàiliệu hướng dẫn, buổi tối cô dành chút thời gian để chơi trò chơi này.Tối hôm nay không biết thần kinh có vấn đề lại phát tác làm cô bỗngnhiên nhớ tới một trò chơi mà Nhiếp Dịch Phàm từng chơi, cô liền vàophòng sách bật máy tính lên, đăng nhập vào tài khoản kia, phiền muộn với máy tính nửa ngày mà không đăng nhập vào được, sau đó thì dùng tàikhoản MSN của anh thì lại vào được. Mật mã của anh dùng là ngày sinhnhật của cô, đến giờ vẫn không thay đổi.
Trong tài khoản của anh có địa chỉ liên lạc của cô, ghi chú là bà xã, đăng ký vẫn không lâu lắm. Hai chữ này tựa như bom cay làm mũi cô đauxót, nước mắt rơi vào bàn phím. Càng nhớ đến những kỷ niệm vui vẻ ngàytrước với anh, nước mắt cô rơi càng nhiều, thế cho nên ngày hôm sau haimắt sưng cô húp lên, lúc đi làm cô phải đeo kính râm để che mắt. Đếntrưa thì nhận được thông báo phải đi công tác Bắc Kinh hai ngày. Cô vộivàng về nhà thu dọn hành lý rồi tới sân bay.
Đi công tác cùng cô còn có giám độc bộ phận tiêu thụ, vị trí rất lớn, ngay cả ông chủ Hứa Trần cũng phải kính ông ta và phần. Khi cô đến sânbay thì không thấy bóng dáng ông ta đâu, bèn lấy một quyển sách ra ngồiđọc chờ, đang đọc say sưa, bỗng nhiên trước mắt cô xuất hiện một đôigiày da. Cô ngẩng đầu nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, ngũ quan vẫntuấn tú lịch sự, ánh mắt vẫn có chút mệt mỏi, chỉ nhìn cô mà không tỏthái độ gì.
Diệp Cô Dung cười gượng: "Đi công tác à?"
Nhiếp Dịch Phàm nhếch khóe miệng: "Ừ, có chút việc ở Bắc Kinh cần xử lý."
Diệp Cô Dung mặt bình thản ừ một tiếng, trong lòng không khỏi nghĩthầm: thật đúng là quá khéo, tối qua cô còn nhớ tới anh, hôm nay tức thì gặp luôn.
Nhiếp Dịch Phàm tự động ngồi xuống bên cạnh cô, đặt cặp tài liệu sang chỗ bên cạnh, hỏi: 'Gần đây em vẫn khỏe chứ?"
Một lần nữa cô lại cố tập trung chú ý vào quyển sách, không ngẩng đầu lên đáp: 'Vẫn khỏe."
Anh không khách sáo vạch trần cô :"Mắt của em sao vậy?"
Diệp Cô Dung ngỡ ngàng, lúc ra khỏi nhà đã kiểm tra mắt rồi, đã hếtsưng, gần như trở lại như bình thường, nhưng không muốn anh nhìn ra sựkhác thường, cô nói: "À, tối qua ngủ không ngon lắm."
Anh yên lặng một chút, hỏi: "Đi Bắc Kinh à?"
"Vâng."
Lại yên lặng.
Diệp Cô Dung nhìn chăm chú vào quyển sách nhưng một chữ cũng khôngđọc được, mùa hè tất cả mọi người dều ăn mặc đơn giản, còn anh vẫn mặcâu phục không hề qua loa chút nào, cũng may điều hòa không khí đủ mát.Anh rất chú trọng hình thức, ngăn nắp sạch sẽ, hàng ngày ở nhà cũng ănmặc rất cẩn thận tỉ mỉ...Cô ý thức được mình suy nghĩ quá nhiều, vội vãdừng lại, nhưng cũng không thể không nói gì, làm như vậy có vẻ như làtình cũ khó quên, vì vậy cô rời quyển sách, hỏi: 'Gần đây anh thế nào?"
"Vẫn thế."
"Dì ở nhà có khỏe không?"
"Bình thường."
Diệp Cô Dung thấy thái độ của anh hình như rất có lệ, cô liền immiệng không hỏi gì nữa, yên lặng một lúc thì người đồng nghiệp đi côngtác cùng cô cuối cùng đang thong thả đi tới, vừa may kịp thời gian. Bangười cùng lên một chuyến máy bay, sau khi đăng ký sau người quản lý đóđặc biệt chủ động yêu cầu đổi chỗ cho Nhiếp Dịch Phàm, ông ta thườngngày là người vô cùng cao ngạo, nhưng trước mặt người khác thì lại biểuhiện rất nho nhã lịch sự, ông ta tự cho mình là người có hành vi thânthiện và hiểu người khác, Diệp Cô Dung vô cùng khó xử nhưng không dámnói thẳng ra. Còn Nhiếp Dịch Phàm thì rất tự nhiên ngồi xuống.
Cô đành phải tiếp tục cầm quyển sách làm như không để ý. Một lát sau, tiếp viên hàng không đẩy xe tới, mỉm cười hỏi cô muốn uống đồ uống gì,cô đang định nói nước chanh, Nhiếp Dịch Phàm đã nói trước: " Hai cốcnước chanh."
Cô khẽ cảm xúc trong lòng, nhiều năm đã luyện thành thói quen đây mà, hai bên đều rất quen thuộc với nhau, chỉ tiếc chuyện cũ như làn khói,tất cả đã trở thành quá khứ. Cô hơi khổ sở nhắm mắt lại, Nhiếp Dịch Phàm vẫn yên lặng, điều này khiến cho cô thấy dễ chịu hơn một chút, nhưngtrong lòng vẫn có chút ngại ngùng, cô giả bộ ngủ, dù sao mình cũng nóilà ngủ không được, trên thực tế cũng xác thực là ngủ không được.
Cô chợp mắt được một lúc, lúc mở mắt ra thì thấy trên người mình được choàng một chiếc áo vest màu xám, là do tự tay cô chọn mua, một mùihương nhàn nhạt quen thuộc, trong mơ màng cô không rõ là mình đang mơhay tỉnh, trong ngực rất quyến luyến cảm giác này, nghiêng đầu thấy anhdựa vào trong ghế, nhắm mắt, hàng mi dài giống như chiếc quạt bao phủlấy, không biết có phải đang ngủ không, cà vạt đã được nới lỏng ra mộtchút, đó là chiếc cà vạt màu cà phê, cũng do một tay cô chọn mua, đếngiờ anh vẫn không bỏ nó đi.
Cô ngồi thẳng lên uống một ngụm đồ uống, anh ngồi bên khẽ giật mình,cô quay sang thấy anh đang mở đôi mắt sáng rực nhìn mình, liền cầm áođưa cho anh, mỉm cười nói: "Cảm ơn."
"Đừng khách sao." Anh nhận lấy đặt lên đùi, giọng điệu vẫn bình thản như trước, ánh mắt lặng như nước
"Em ngủ bao lâu rồi?"
"Hơn mười phút thôi."
Như vậy còn phải chịu đựng hơn tiếng đồng hồ nữa, trong lòng cô kêuthảm thiết, không nhịn được liền ân cần hỏi thăm người bạn học của mẹ tự cho là thông minh kia. Nhiếp Dịch Phàm dường như có khả năng đọc đượclòng cô, mở miệng hỏi: "Ngồi bên cạnh anh, em thật sự khó chịu như vậysao?"
Diệp Cô Dung lúng túng, cười gượng: "Em luôn không thích ngồi yên như này."
Nhiếp Dịch Phàm nghiêng đầu nhìn cô: 'Cho em một tách trà, một quyển sách, em có thể ở trên sân thượng ngồi đúng năm tiếng mà."
Diệp Cô Dung ngẩn ra, đành phải im bặt.
Trong hai tiếng, hai người trò truyện có thể đếm được trên đầu ngóntay, đều là không đau không ngứa, thời gian im lặng nhiều hơn là thờigian nói chuyện, cuối cùng, Nhiếp Dịch Phàm kiềm chế không được: "Em vàcái tay Nhan Cảnh Thần kia thế nào rồi?"
"Bạn bè bình thường thì có thế nào đâu."
"Lần trước anh có gặp anh ta ở sân bay."
"Sân bay quả thực rất dễ gặp phải người quen, nhất là những người như anh thường xuyên phải bay tới bay lui."Diệp Cô Dung cười cười, thuậnmiệng đáp lấy lệ, trong lòng cũng có chút ngạc nhiên với mình.
Nhiếp Dịch Phàm dường như muốn nói gì đó, nhưng thấy thái độ của côhình như thật sự không có hứng thú nói chuyện, anh lần thứ hai im miệngkhông nói gì. Thực ra Diệp Cô Dung cũng có chút hiếu kỳ chuyện giữaNhiếp Dịch Phàm và Lý Giai, liền hỏi: "Chắc anh và Lý Giai sắp có chuyện tốt rồi phải không?"
Cô vừa nói xong cũng giật mình, thì ra nói ra cái tên này cũng khôngkhó khăn như cô vẫn tưởng tượng. Điều này có thể biểu thị hệ thống miễndịch của cô đã khôi phục công năng rồi? Có thể được coi là một điều tốt, nhưng vẫn không tránh khỏi được nỗi buồn vô cớ, buông tay một người đã ở bên mình tám năm, cũng được coi là một điều tốt ư?
Nhiếp Dịch Phàm chỉ yên lặng chốc lát mới nói: "Anh và cô ấy thì có chuyện gì tốt chứ?"
Diệp Cô Dung ngạc nhiên: 'Em nghĩ anh và cô ấy đến với nhau, là bởi bì anh thích cô ấy."
Nhiếp Dịch Phàm mặt khẽ biến sắc, không còn sự bình thản hờ hững nữa. Hai người im lặng một lúc lâu, Diệp Cô Dung cho rằng anh sẽ không trảlời vấn đề này, liền lần thứ hai tựa người vào ghế nhắm mắt lại, nhưngbỗng nhiên anh lại nói, giọng nói dường như rất xa xăm: 'Có đôi khi, con người ta thường nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, nghĩ sai lầm thườngdẫn đến hậu quả nghiêm trọng, sự việc đã đi lệch khỏi quỹ đạo, hoàn toàn không thể khống chế được. Anh chưa bao giờ muốn làm tổn hại đến em,càng không bao giờ muốn xa em, nhưng..." Anh dừng lại, không nói tiếpnữa, chỉ liên tục thở dài.
Nếu những lời này được nói vào ba tháng trước, nhất định Diệp Cô Dung sẽ cho anh một cái tát: anh bò lên giường một phụ nữ khác mà vẫn còn mở to mắt nói những câu giả dối. Nhưng lúc này cô chỉ nhắm mắt lại, khôngnói gì cũng không cử động, trong lòng không có cảm giác gì, bỗng nhiênlại nhớ tới một câu phật: một là thiên đường một là địa ngục.
Nhưng sau này, khi cô nhớ lại tình cảnh lúc đó, tự mình lại cảm thán, quả thực, sự gặp gỡ của con người thật là huyền diệu, cuộc sống là mộtnghịch lý rất lớn và đau buồn, lựa chọn người này sẽ phải mất đi ngườikia, cái gọi là con người hướng tới hạnh phúc ngang bằng nhau trong xãhội hiện đại đó thật đáng xem thường.
***
Sau khi từ Bắc Kinh trở về, lập tức nghe tin về Nhan Cảnh Thần, đương nhiên là do La Tố Tố mang tin tới rồi. Nghe cô ấy nói, gần đây NhanCảnh Thần có một người trợ lý cao cấp mới, tinh thông ba loại ngôn ngữ Ý – Anh – Nhật, quan trọng hơn đó là một mỹ nữ, cô ấy còn cố ý cường điệu nói đó là mỹ nữ tuyệt đối. Vừa đi làm ba ngày, Nhan Cảnh Thần đã mangcô ta đi theo ra nước ngoài công tác, hôm trước mới trở về công ty, toàn thể nữ đồng nghiệp trong công ty đều cảm nhận rằng giữa hai người đã có gì xảy ra rồi.
Lúc đầu Diệp Cô Dung có chút ngạc nhiên, nhưng có Nhiếp Dịch Phàm làví dụ sinh động, còn Nhan Cảnh Thần là người có quan niệm mở rộng, thìcó gì mà phải ngạc nhiên chứ, vì vậy cô chỉ than một câu: "Nam thủtrưởng cùng nữ trợ lý thực sự rất dễ nảy sinh gian tình."
La Tố Tố chấp nhận, đồng thời cũng rất may mắn: 'Cũng may Vương Vũ Dương không có nữ trợ lý."
Diệp Cô Dung nhắc nhở: "Lần trước cậu còn phàn nàn công việc anh ta không có tốt mà."
La Tố Tố hùng biện: "Mọi việc đều có hai mặt của nó, so sánh với mộtngười có tiền đồ sáng sủa với một người bạn trai có tiềm chất, tớ làmong muốn anh ấy là một trí thức bình thường, yêu một mình tớ thôi."
Diệp Cô Dung cười to, đang định trêu chọc La Tố Tố hai câu nữa, trênmáy vi tính hiện lên có thư mới, cô tiện tay mở ra xem, người gửi thưchính là nhân vân chính đang bị bàn tán kia, ít lời mà nhiều ý xin côcuối tuần bớt chút thời gian, anh muốn đến nhà gặp mặt.
Cô vô cùng khó hiểu, dùng tay gõ bốn chữ: gây ra chuyện gì.
Đợi ba mươi phút sau mới có hồi âm: nhớ em.
Diệp Cô Dung suýt chút nữa thì phun ngụm nước vào màn hình, mười ngón tay như bay xin anh đừng nên đùa như thế nữa. Từ lúc đó đến giờ tan tầm thì không có hồi âm gì, đương nhiên cô cho rằng anh chỉ đùa vui thôi.
Không đợi đến cuối tuần cô đã đem chuyện đó vứt lên chín tầng mây,nhưng bởi vì thời tiết vô cùng nóng bức, nên thứ bảy cô không đi đâu màngủ một mạch đến mười giờ mới dậy, đầu tiên là ra sân thượng dọn dẹp cỏtrong mấy bồn hoa một chút, rồi nhà bếp một nồi cháo đậu xanh, sau đóvừa quét dọn vừa nghe nhạc.
Lúc Nhan Cảnh Thần đến gõ cửa, cô bực bội cầm cây lau nhà ra mở cửa, thấy anh thì giật mình: 'Anh làm gì vậy?"
Nhan Cảnh Thần mặc áo màu chanh, quần jean màu xanh nhạt, mang theotúi máy vi tính xách tay, ngọc thụ lâm phong đứng ở cửa, trong tay córất nhiều túi đồ rất to nhưng vẫn không chút nào tổn hại đến phong tháicủa mình, anh hùng hồn đi vào khóa cửa lại: "Anh hẹn trước rồi mà."
Thấy sàn nhà vừa được cô lau sạch, thái độ tỏ ra rất quen thuộc nhìn cô: 'Lấy cho anh một đôi dép."
Diệp Cô Dung ném dép xuống đất, nói: "Đây có phải là lần đầu tiên anh tới đâu, sao mang nhiều đồ như vậy, anh thật sự là quá khách sáo rồi."
Nhan Cảnh Thần vừa đổi giày vừa trả lời: 'Anh sợ em không có nhiều đồ ăn chiêu đãi khách, cho nên giúp em trước."
Diệp Cô Dung cầm lấy túi nhìn vào, quả nhiên đều là thức ăn được mua ở siêu thị, mặt cô đen vào: "Anh định để tôi làm người giúp việc miễn phí phải không?"
Nhan Cảnh Thần mỉm cười: "Sai, là anh muốn theo đuổi em."
Diệp Cô Dung không nhịn được lỗ mãng nói: 'Đây là kiểu theo đuổi chómá gì vậy? Anh muốn theo đuổi một người, cô ấy còn phải nấu cơm cho anhăn nữa."
Anh không cho là vậy: "Không phải ai cũng có tư cách này."
Diệp Cô Dung lập tức sụp đổ, yên lặng nhận túi đồ của anh đặt hết lên bàn, phát hiện trong đó có một cái rương nhỏ, mở ra xem, bên trong làmột số thuốc gia dụng và rượu sát trùng, cô ngờ vực nhìn anh: 'Đâylà..."
"Trong nhà sao có thể thiếu thuốc được." Anh vừa nói vừa đặt máy vitính lên ghế sô pha, lại nói: "Được rồi, anh có món quà muốn tặng em."
Diệp Cô Dung đặt hộp thuốc trong tay xuống, thấy một món quà được đóng gói rất đẹp, cầm lấy ý bảo anh: 'Là cái này?'
Anh gật đầu cười nói: 'Mở ra xem đi."
Cô mở ra xem, vừa nhìn thấy đã ném sang một bên, Nhan Cảnh Thần có chút thất vọng đi tới, hỏi: 'Không thích à?"
Cô hất đầu về hộp quà, bĩu môi nói: "Anh xem có dùng được không?"
Anh vừa nhìn đã kêu lên: 'Sao lại vỡ rồi?"
Cô xòe tay ra: 'Không phải tôi làm."
Trong hộp là cái cốc có hình dạng hai đứa trẻ con, màu trắng, bởi vìvỡ nát nên không nhìn rõ hoa văn. Nhan Cảnh Thần vẫn còn thất vọng, khẽchau mày nói lầm bầm: 'Chẳng lẽ là trên máy bay..."
Diệp Cô Dung tuyệt đối không nhận tình của anh: 'Anh tặng quà cho tôi có ý gì? Tôi không thiếu cốc."
Nhan Cảnh Thần ném hộp quà vào thùng rác, tiện miệng nói: "Đồng nghiệp mua ở sân bay, anh nhờ cô ấy mua hộ...."
Diệp Cô Dung liên tục gật đầu: 'À, thì ra không phải do tự tay anh mua, thảo nào..."
"Anh không biết cách mua quà tặng phụ nữ, anh không có kinh nghiệm.." Nhan Cảnh Thần vô tội nhún vai.
"Nhưng anh cũng không được tùy tiện mua một món đồ đến để gạt một cô gái." Diệp Cô Dung lập tức ngắt lời anh.
Nhan Cảnh Thần cứng họng, trừng mắt nhìn cô, quét từ trên xuống dướimột lúc, bỗng nhiên cười nói: 'Em mặc như vậy rất có ý nghĩa đấy..."
Diệp Cô Dung không đợi anh nói hết đã hét lên một tiếng, trốn vàotrong phòng ngủ. Ông trời ạ, tối qua cô mặc chiếc áo T-shirt dài in hình ảnh phim hoạt hình đi ngủ, sáng này dậy cũng không thay quần áo, cònkhông mặc áo ngực, chỉ mặc thêm một chiếc quần jean siêu ngắn, không rửa mặt chải đầu mà cứ thế bận rộn đến giờ, thực sự là một chút hình tượngcũng không có.
Cô vội vàng rửa mặt chải tóc, thay quần áo xong trở ra thì Nhan CảnhThần đã vào phòng khách mở máy vi tính bận rộn công việc, cô không thểtin được gầm lên: "Anh đến nhà của tôi để làm việc? Còn muốn tôi nấu cơm cho anh ăn?"
"Anh không thể đến nhà hàng để làm việc, mà anh lại muốn ăn cơm cùngem." Nhan Cảnh Thần ngẩng lên nhìn cô, vẻ mặt tỏ ra rất chân thành.
"Cho nên, anh đã nghĩ ra cách vẹn toàn đôi đường này.'
"Như vậy mới tiết kiệm được thời gian, không phải chịu đựng sự quấyrối, ồn ào. Anh nghe nói ở Trung quốc, ăn uống là phương thức giao lưutình cảm hữu hiệu nhất, anh nghĩ nếu như hai người cùng nấu cơm ăn cơm,chắc chắn tình cảm càng tiến bước."
Diệp Cô Dung bị lý luận của anh làm cho bật cười: 'Sao anh không hỏi qua ý kiến của tôi?"
Anh nhìn cô chăm chú: 'Ý kiến của em là gì?"
Diệp Cô Dung mỉm cười trả lời anh: "Tôi không muốn ăn uống, cũngkhông muốn nấu cơm. Nhưng, tôi không ngại cho anh mượn nhà bếp."
Nhan Cảnh Thần ngớ ra một chút, bỗng nhiên chuyển trọng tâm câuchuyện: 'Chúng ta lâu không gặp như vậy, em gặp anh hình như rất khôngthích lắm."
Diệp Cô Dung bật cười khẽ: "Lại là chiêu này, tùy anh nói gì cũng được, tôi tuyệt đối không xuống bếp đâu."
"Em biết nấu nướng, toàn bộ đồ ăn ở đây...."
"Nhưng lúc này tôi chỉ muốn làm làm việc mà tôi thích."
"Em thích gì..."
"Hiện giờ tôi chỉ muốn đi ăn một bát cháo đậu xanh, còn anh tự mà đi nấu cơm đi."
"Anh chỉ biết làm mỗi món trứng sốt cà chua thôi." Anh cuối cùng cũng ý thức được Diệp Cô Dung không nói đùa, vẻ mặt anh đau khổ nói.
"Đó là việc của anh."
"Nếu không cho anh xin một bát cháo đậu xanh."
"Xin lỗi, cháo đậu xanh chỉ dành cho một mình tôi thôi."
"Xin cho anh biết, cái gì có thể lay động được ý chí sắt đá của em?"
"À..." Diệp Cô Dung trả vờ trầm ngâm, mỉm cười nói:' Kim cương khoảng 3 cara gì đó thì may ra."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]