Chương trước
Chương sau
Lỗ Tấn tiên sinh từng nói, thời gian giống như bọt biển, cóchen lấn xô đẩy nhau. Về sau hình ảnh này lại bị xuyên tạc thành câu vívon so sánh với rãnh ngực của phụ nữ, có thể dùng khái niệm thời giantrừu tượng này để nói đến một loại cảm xúc thần bí và mê hoặc. Nhan Cảnh Thần đương nhiên là không có khe rãnh ngực, nhưng anh dù thời gian eohẹp thì vẫn phải có, ví dụ như cần viết một thư điện tử, thì nhân lúcthời gian nghỉ trưa mà gửi thư, gọi điện thoại thì quá mất nhiều tâmtrí, dùng tin nhắn thì dễ ăn nói hơn. Đương nhiên, hậu quả như vậy làanh phải hy sinh thời gian ngủ giữa giờ làm việc. Cho dù mỗi ngày chỉđược ngủ bốn năm tiếng, anh vẫn có thể làm việc hăng say tỉnh táo, cònDiệp Cô Dung thì không.

Thể chất của cô không tốt, mỗi khi mùa hè đến thì rất dễ ốm, điều hòa không thể bật quá lâu, nếu không huyệt thái dương sẽ rất đau, gây thiếu máu nhẹ, quá nóng thì hay choáng váng đầu óc, ban đêm ngủ cũng khôngngon, chỉ cần hơi có tiếng động thì giật mình tỉnh dậy, những thứ nàyđều là trước đây do Nhiếp Dịch Phàm hay về muộn mà gây nên. Qua mùa hèthì cô thường gầy đi mất mấy cân thịt, như mùa hè vừa rồi, đi lại đều là được Nhiếp Dịch Phàm đưa đi đón về, giờ thì mọi việc đều phải dựa vàochính mình, đôi lúc cô cảm thấy mình vô cùng yếu đuối.

Những khổ sở này cô không nói với ai, ngay cả La Tố Tố cũng khôngbiết. Đối diện với sự thăm hỏi ân cần của Nhan Cảnh Thần, trong lòng côđương nhiên rất cảm kích, lại biết bởi vì anh công việc rất bận rộn,càng bất tiện hơn nếu không nhận ý tốt của anh. Xem ra gần đây Nhan Cảnh Thần có ý định bật tín hiệu với giai nhân, cứ hết giờ tan tầm là mangtheo cặp tài liệu đến đón cô về nhà, nghiễm nhiên dùng nhà của cô sửdụng thành nơi làm việc.

Diệp Cô Dung lẻ loi một mình vô cùng buồn chán, có người trong nhàcùng trò chuyện để giết thời gian thì quá tốt, cô cũng biết cứ để nhưvậy thì sẽ không hay lắm, từ chối vài lần nhưng Nhan Cảnh Thần nghe nhưgió thoảng bên tai, mỗi ngày tan tầm đều tới đón cô như cũ. Các đồngnghiệp rất nhanh thì biết có một chiếc Audi thường chờ cô ở dưới lầu, cô biết chuyện này mà càng giải thích thì càng hiểu lầm, cách tốt nhất làngậm miệng không nói gì.

Có đôi khi cô tự hỏi bản thân mình, cô và Nhan Cảnh Thần cứ mập mờnhư vậy, rốt cuộc là xuất phát từ sự cô đơn hay là cô thật sự thích anh?

Cô tự hỏi rất lâu, nghĩ cả hai phương diện hình như đều có một điểmchung. Thẳng thắn mà nói, Nhan Cảnh Thần làm bạn thì không có gì để nói, cho dù anh tự tin đến gần như tự đại, nhưng nói năng cao nhã, hài hước, ý chí to lớn, thỉnh thoảng bị cô trách móc vài câu cũng chỉ cười hì hì, vẻ mặt như không sao cả, quả thực rất giống ông ba phải. Tận cho đếnmột đêm trong lúc vô tình bắt gặp anh trên sân thượng đang nói chuyệnđiện thoại, trong tay cầm tài liệu, sắc mặt đen kịt đang quát mắng nhânviên, lúc đó cô mới biết thì ra anh vô cùng nghiêm khắc.

Trong công việc hầu như anh không có khái niệm thời gian, bình thường làm đến tận khuya, có lúc cô ngủ rồi thì anh tự về nhà. Tối nay cô ngủđến hơn ba giờ sáng thì thức dậy, cảm giác rất khát, mơ mơ màng màngđứng lên đi lấy nước, nhìn thấy phòng khách có bóng người vẫn còn đangxem tài liệu, cô bật thốt lên: 'Dịch Phàm, anh điên rồi à, đã muộn lắmrồi."

Anh từ dưới ánh đèn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cô không nói gì. Mắt của cô cận thị nên không nhìn rõ biểu hiện trên mặt anh, nhưng cô rõràng cảm giác được bầu không khí có chút không bình thường. Cô tự biếtmình đã nói sai rồi, đầu tiên là trong lòng chấn động, cả người cứng đờtại cửa. Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng anh nói: 'Ngày mai anhđi công tác ở Nhật Bản."

Anh nói xong cúi xuống thu dọn những tài liệu tản mát trên ghế sô pha và trên bàn trà, rồi đứng lên yên lặng một giây, đột nhiên ném mạnh tập tài liệu trong tay xuống, kêu loạt xoạt, tập tài liệu lớn tung ra rơixuống đất. Vai Diệp Cô Dung run lên, cả người anh đã xông tới, hai taynắm chặt lấy hai cánh tay cô, gương mặt ép tới trước mặt cô, sắc mặt đen kịt nghiến răng nói: 'Em nhìn cho rõ ràng xem, anh là ai."

Cô chật vật không nói được ra lời, chỉ ngơ ngác nhìn anh, cảm giáchai cánh tay mình sắp bị bóp nát, nhưng cố nén, nước mắt ầng ậc trongmắt, mất cảm giác, Nhan Cảnh Thần thấy vậy thì tim dao động, sau một lúc yên lặng, anh chán nản buông cô ra, đi tới đóng laptop lại, cất vàotúi. Diệp Cô Dung đi tới nhặt những tờ tài liệu lên đưa đến trước mặtanh, lúng búng nói lời xin lỗi không ra tiếng.

Anh cũng không nhìn cô, nhận lấy rồi nhét qua quýt vào trong túi,bước đi. Diệp Cô Dung vươn tay ra muốn kéo anh lại, nhưng lại không chạm tới một góc áo nào của của anh, mắt mở to nhìn anh đi ra cửa.

Cô thẫn thờ đứng rất lâu rồi mới quay lại ngồi vào ghế sô pha, nướcmắt cũng tự động ngừng chảy, trong ngực không rõ là cảm giác gì. Côkhông còn nặng tình đối với Nhiếp Dịch Phàm, câu nói kia chỉ là một phản xạ, lúc đó cô tưởng Nhiếp Dịch Phàm đang ngồi chỗ đó, ngày trước anhthường như vậy, mỗi khi bị cô ép mới đi ngủ.

Diệp Cô Dung vô cùng chán chường che mặt lại, trong lòng biết lúc này mình đã thực sự xúc phạm Nhan Cảnh Thần.

Trên bàn trà còn lưu lại ba đầu mẩu thuốc trong chiếc gạt tàn, mộttách cà phê đen đang uống dở, cô cầm lên, vẫn còn hơi âm ấm, trong phòng khách vẫn còn vương mùi thuốc lá, anh để lại nửa bao thuốc và chiếc bật lửa đang nằm yên lặng trong ghế sô pha.

Nhan Cảnh Thần bình thường không hút thuốc lá, nhưng chỉ vì để lấytinh thần thức đêm mà hút thuốc. Từ khi cô chia tay với Nhiếp Dịch Phàmthì hết sức tránh xa thuốc lá, hai tháng nay hầu như không đụng đến nó,cô rút ra một điếu cho lên miệng châm, vừa mới hít một hơi thì lập tứcho khan mấy cái, cô vội cầm tách cà phê uống một ngụm, uống xong thì lập tức ngây người, không thể tin được mình lại uống cà phê còn thừa lạicủa Nhan Cảnh Thần.

Đêm nay không thể ngủ được.

Cô đứng lên dọn dẹp nhà cửa, bởi vì gần nửa tháng nay hầu như ngàynào Nhan cảnh Thần cũng đều đến đây, nhà bếp có nhiều mùi dầu mỡ hơn.Thời gian đó, cô không thể không xuống bếp và cũng không thể làm qua loa cho xong được. Rõ ràng là Nhan Cảnh Thần công việc rất bận, nhưng đốivới ăn uống thì lại vô cùng chú ý, cô mặc dù ngoài miệng luôn chê anhphiền phức, nhưng trên thực tế thì khi làm ra đến bản thân mình cũng ănrất ngon miệng, hứng thú.

Cô vừa dọn dẹp và chỉnh đốn lại tâm trạng, sau đó thì tổng kết, nhấtđịnh là bởi vì nguyên nhân mình quá cô đơn. Nghĩ lại, việc mình xúc phạm tới anh cũng là chuyện tốt, nên kết thúc tình trạng kéo dài này cũng là tốt cho mình. Nên biết rằng, Nhan Cảnh Thần và cô thật sự là người hoàn toàn khác biệt nhau.

Qua vài ngày, Nhan Cảnh Thần không có tin tức gì, đây là việc nằm trong dự đoán, nhưng ít nhiều cũng khiến cô có chút thẫn thờ.

Trần Duyệt lúc trước mất tích một thời gian, hôm nay bỗng nhiên gửiMSN tới, sau lời dạo đầu đơn giản, quanh co lòng vòng hỏi tình hình giađình cô, trò chuyện xong, Diệp Cô Dung vẫn còn mơ hồ khó hiểu, khônghiểu vì sao cậu ta lại bỗng nhiên quan tâm vấn đề này, nhưng cậu ta đãlogout, có nghi vấn gì cũng đành phải tạm gác lại lần sau.

Nhan Cảnh Thần mất dạng mấy ngày nay, cô càng cảm thấy cô đơn, trốngvắng. Ban ngày thì nóng, tinh thần không được tốt, hay hốt hoảng, buổitối về nhà, lúc ra khỏi thang máy thì va phải người ta, cô bị dọa chogiật mình, đối phương hình như còn sợ hơn cô, cúi đầu nói xin lỗi, rồivội vội vàng vàng vào thang máy đi xuống dưới.

Cô thấy đối phương rất lạ mặt, hình như không phải người ở tầng lầunày, nhưng không quá chú ý, lúc đi tới cửa, vừa cắm chìa khóa vào ổ, cửa bỗng nhiên bật mở ra.

Cô giật mình, theo bản năng lui ra sau một bước, đến khi nhìn rõ người đứng trong cánh cửa là Nhan Cảnh Thần thì ngẩn ra.

Chìa khóa đó là do cô đưa cho anh, có một tối anh đi đón cô, nhưng cô có việc bận phải tăng ca, liền đưa chìa khóa cho anh bảo anh về nhàtrước, mình sẽ về sau, cô không nhớ chút gì việc vụn vặt này, kết quảviệc đó là làm cô bị dọa cho giật mình.

Nhan Cảnh Thần định nói gì đó, nhưng thấy cô bị giật mình đến hoảnghồn, anh vội chữa lại: "Anh đến lấy chân cắm nguồn điện, rất xin lỗi vìđã không báo trước với em."

Diệp Cô Dung vừa nhìn thấy anh, trong đầu lập tức nhớ đến chuyện đêm đó, cũng có chút ngại ngùng, vội nói: 'Không sao."

Anh nhìn cô im lặng, bầu không khí giữa hai người trở nên yên lặng,chủ nhà thì đứng bên ngoài, khách thì ngược lại đứng trong nhà. Tìnhhuống có vẻ lạ đời.

Nhan Cảnh Thần thật ra đâu phải đến vì chân cắm nguồn điện mà phải đi một chuyến, anh sớm đã bảo trợ lý đi mua một cái khác rồi. Thực ra anhcố tình tính toán đúng thời gian rồi đến. Tuy rằng tối hôm đó quả thựckhiến lòng tự tôn của anh bị xúc phạm, vô cùng khó chịu, nhưng khi anhmang theo tâm trạng đó sang Nhật bản đã ra sức giáo huấn đám nhân viênbên đó một trận, lúc ở trên máy bay lại được Tư Đồ Tĩnh Nam khuyên bảothì tâm trạng đã gần như trở lại bình thường, chỉ là vẫn kéo dài thờigian không muốn liên lạc với cô, ngày hôm nay đột nhiên thấy trong túiđựng laptop một chiếc chìa khóa, cuối cùng trong đầu chợt lóe lên tìmđược cơ hội.

Anh vốn đang cân nhắc nếu có thể được gặp cô ở dưới nhà thì là haynhất, ngồi trong xe một lúc không thấy bóng người, anh nghi hoặc có phải cô đã về nhà rồi hay không, thế nên liền vào thang máy lên lầu ấnchuông cửa, tiếc là cô chưa về, anh không thể cứ đứng ngốc ở ngoài được, vì thế đành mở cửa vào nhà. Người thì ngồi trong sô pha, mắt thì hướngra ngoài cửa đến đờ đẫn, mà cửa thì chẳng có chút động tĩnh gì, anh hồihộp đứng ngồi không yên, kết quả chỉ lát sau thì nghe có tiếng động, kết quả là cửa vẫn không mở, anh im lặng hai giây, ý thức được việc có chút không thích hợp, liền đứng lên đi ra mở cửa, cửa vừa mở ra thật đúng là cô đã về.

Diệp Cô Dung ngàn lần không bao giờ nghĩ anh đột ngột xuất hiện trong chính nhà mình, nhưng cô lại không cảm thấy bị mạo phạm, nếu cô đã đưachìa khóa cho anh, đương nhiên là rất tin tưởng anh. Cô đương nhiên cũng biết anh không đến mức vì cần ổ cắm điện mà chạy đến đây. Thực tế côcũng nghĩ anh chỉ là mượn cớ đến tìm dây cắm ổ điện thôi, nhưng nghĩ anh vừa đi Nhật Bản, liền nhịn xuống. Ở chung mấy ngày, cô ít nhiều hiểutính cách của anh hơn, tính tình quá tự tin kiêu ngạo, đối với một người đàn ông kiêu ngạo mà nói, tổn thương lớn nhất chính là làm tổn hại đếnlòng tự tôn của người đó. Tối hôm đó cô quả thực đã làm tổn thương đếnlòng tự tôn quá lớn của anh, cho nên, đối với sự xuất hiện của anh thựcsự là ngoài ý muốn, đương nhiên, trong sự ngoài ý muốn ấy còn có chútniềm vui sướng.

Cô nghĩ như vậy, sắc mặt liền đỏ lên. Nhan Cảnh Thần là người đầutiên hồi phục lại tinh thần, nói: "Mau vào đi, bên ngoài rất nóng."

Cô gật đầu bằng lòng, lúc đáp lại xong mới phát giác thân phận haingười hình như đảo ngược, trong lòng nghĩ thầm: Đây là nhà của mình cơmà, sao tự nhiên anh ta lại giống chủ nhà thế chứ.

Ánh mắt Nhan Cảnh Thần vẫn sáng quắc nhìn lưng cô đang cong xuống,ngay cả cô đang đổi giày cũng cảm nhận được lưng mình nóng rực, cô vộiho một tiếng, hỏi:

"Ăn gì chưa?"

"Chưa."

"Vậy ở đây ăn luôn đi."

"Ừ."

"Muốn ăn gì?"

"Gì cũng được."

Diệp Cô Dung ngẩng lên nghiêng đầu lườm anh, như giận như trách móc,đuôi khóe mắt bất giác toát lên vẻ phong tình, làm Nhan Cảnh Thần nhìnmà giật mình, ngay tức khắc khao khát có được cô, nhưng anh không dám,chỉ đổi giọng nói: "Em làm gì thì anh ăn cái đó."

Diệp Cô Dung vào phòng thay quần áo, thuận tiện đi vào buồng vệ sinhrửa mặt, cặp gọn tóc lên, sau đó vào nhà bếp kiểm tra tủ lạnh, trong đóchủ còn hai quả dưa chuột, không có bột đố gột nên hồ, cô bất đắc dĩnói: "Xem ra tối nay chúng ta chỉ có thể ăn cháo hoa thôi."

Nhan Cảnh Thần đứng ở cửa nhà bếp, mặt dày nói: "Anh rất thích ăn cháo hoa."

Diệp Cô Dung bật cười lên. Cô cười, Nhan Cảnh Thần cảm thấy như gióxuân, cả người đều nhẹ nhõm. Anh vẫn không đi ra, hai mắt nhìn theo dáng người cô đảo đi đảo lại, cuối cùng khiến cho Diệp Cô Dung không chịunổi, giận dữ hét lên: "Đi ra ngoài!"

Anh nhún nhún vai, xoay người đi ra phòng khách xem TV. Diệp Cô Dunglấy dưa chuột trong tủ lạnh ra, rửa sạch cắt lát, cho chút muối đườngdấm vào chế dưa góp, thấy cháo còn phải đợi chút thời gian nữa, cô cũngđi ra phòng khách xem TV. Trên bàn trà có đĩa hoa quả, Nhan Cảnh Thầnrất tự nhiên đã bóc một quả chuối tiêu ăn, tay kia cầm điều khiển từ xachuyển kênh liên tục. Thói quen này của hai người họ rất giống nhau, đều không yên phận.

Diệp Cô Dung vừa mới đi đến, anh liền đưa qua cho cô một quả chuốitiêu. Trong TV đang thông báo tin tức lãnh đạo nhà nước đi thị sát nhàmáy nào đó, nữ biên tập viên vừa nói xong liền chiếu đến một khuôn mặtrất nổi bật trên màn hình, cô nhìn thấy liền ngỡ ngàng, nghĩ sao vô cùng quen mắt, đang định nhìn kỹ thì Nhan Cảnh Thần đã chuyển sang kênhkhác.

Miệng cô vẫn đang ngậm chuối tiêu, kêu vội: 'Quay trở lại quay trở lại."

Nhan Cảnh Thần nghe không rõ: "Cái gì?

Diệp Cô Dung vội nhè miếng chuối trong miệng vào thùng rác: 'Cái tin tức vừa rồi."

Nhan Cảnh Thần vội chuyển kênh ngược lại, nhưng tin tức này đã hết,nữ biên tập viên mỉm cười đọc tin tiếp theo, cô vẫn còn kinh ngạc nhìnchằm chằm vào màn hình.

"Sao thế?" Anh kỳ lạ hỏi.

"Vừa rồi có người rất quen mặt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải?" Cô nhíu mày tư lự.

"Những người lãnh đạo thường hay xuất hiện trên thông tin đại chúng mà." Nhan Cảnh Thần giải thích, bật cười lên.

Diệp Cô Dung cau mày không nói gì, đi vào nhà bếp kiểm tra cháo trong nồi, lúc cầm muôi quấy cháo, trong đầu bỗng nhiên lóe sáng, nhớ ra, tại quán bar ở đường Hành Sơn, cô đã nhìn thấy người đàn ông trung niên đó, không sai, chính là ông ta! Thảo nào lúc nãy thấy ông ta rất quen mặt,thì ra là gặp trên TV,

Nhưng dù gì nhớ cũng đã nhớ đến rồi, đây không phải là đố vui cóthưởng, không có giải thưởng. Cô cười cười, hạ nhỏ lửa lửa tiếp tục ninh cháo, từ trong tủ bát lấy ra bát đũa đi rửa sạch.

Nhan Cảnh Thần bỏ đi bảy tám ngày, cô chưa từng dùng đến nhà bếp,buổi tối toàn ăn linh tinh bên ngoài, có lúc cô chỉ ăn hai lát bánh mỳlà xong. Mỗi ngày trước khi bước vào nhà đều có cảm giác sợ hãi khóhiểu, nhất là khi đóng cửa lại cắt đứt với mọi toàn bộ âm thanh ở bênngoài, nơi này vốn khó có được sự thanh tĩnh, nhưng cô thật sự thanhtĩnh quá lâu rồi. Chỗ nào trong phòng cũng yên tĩnh đến kỳ lạ, đôi khicô đi giày cao gót bước trên nền nhà tạo ra âm thanh rất đơn điệu, banđêm thì bật TV lên, không quan tâm là chiếu chương trình gì, chỉ cầnnghe âm thanh là có chút an tâm rồi. Thỉnh thoảng có gì vui gì buồn hoặc có cảm xúc gì cũng không có ai để cùng chia xẻ, chỉ đành mượn cơ hộikhi tắm để hát hò, soi vào gương tự mỉm cười với mình...

Thật sự là quá cô độc, cho nên lại lần nữa thấy anh dĩ nhiên là trong lòng vô cùng vui mừng.

Diệp Cô Dung ngồi đối diện nhìn Nhan Cảnh Thần đang vùi đầu xuống ăncháo, trong lòng khẽ cười gượng. Sao lại có thể như vậy nhỉ? Rõ ràng anh không phải là kiểu người hợp với cô, nhất định là do cô quá cô đơn rồi, nhất định là thế.

Nhan Cảnh Thần dường như cảm ứng được suy nghĩ của cô, anh đặt bátxuống ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt trở nên thâm thúy: 'Dung Dung, anhthật sự nghiêm túc muốn được ở bên em."

Diệp Cô Dung giật mình, miếng dưa chuột nằm trong miệng, muốn nhai cũng không được, không nhai cũng không được.

"Nếu như bây giờ em vẫn chưa quên được Nhiếp Dịch Phàm, anh sẽ chờem, nhưng trước tiên em phải thích anh một chút. Còn nếu như em thật sựchỉ coi anh là bạn, thì coi như anh chưa từng nói gì," anh dừng lại,lặng yên một lúc, rồi nói tiếp: 'Anh sẽ cố gắng kiểm soát được mình,không gây phiền phức cho em."

Nói xong, anh lẳng lặng nhìn cô.

Trong phòng khách đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, thậm chí cô còn có thể nghe được được tiếng trái tim của anh đang đập, dưới ánh mắtnóng rực của anh, cô hoàn toàn không biết nên trả lời sao, ngay cả vịcủa miếng dưa góp trong miệng cũng nhạt đi, cô cố gắng nuốt xuống, nàongờ miếng dưa góp chết tiệt đó lại mắc vào cổ họng.

Cô vội vã ăn một thìa cháo to, nuốt mạnh xuống. Âm thanh không lớnlắm nhưng trong bầu không khí yên tĩnh này thì lại có vẻ rất to, cô xấuhổ mặt đỏ bừng, chỉ hận không thể độn thổ ngay được.

Nhan Cảnh Thần còn ngờ vực, khó hiểu nhướng mày lên, muốn hỏi lại thôi.

Diệp Cô Dung vẫn cúi mặt không dám nhìn anh, cảm giác hai má nóngrực, sau một lúc im lặng, cuối cùng cô cố làm ra vẻ vui sướng: "Anh nóithế làm tôi cảm thấy rất vinh hạnh."

Nghe cô nói vậy làm Nhan Cảnh Thần buông nản, anh vội nói: "Khôngsao, nếu như em chưa xác định rõ, có thể hai ngày tới trả lời anh cũngđược."

Diệp Cô Dung rốt cuộc nhìn thẳng vào mắt anh: 'Không, ngay bây giờ tôi có thể trả lời anh!"

Nhan Cảnh Thần đột nhiên rất sợ nghe được đáp án, anh nín thở nhìn cô.

"Anh là một người rất ưu tú, tôi không hiểu bản thân mình có gì màlại được anh thích? Nhưng, tôi nghĩ hai chúng ta khác biệt nhau rấtnhiều, hình như không hợp nhau lắm, tôi nghĩ..." Cô dừng lại một chút,cân nhắc tìm từ để nói.

Nhan Cảnh Thần vội cắt ngang lời cô: "Dung Dung, em chỉ cần trả lời anh, em có thích anh một chút nào không?"

Diệp Cô Dung bất đắc dĩ khẽ gật đầu.

Nhan Cảnh Thần vui mừng quá đỗi nhất thời chắng biết nói gì, chỉ mở to đôi mắt ngây ngốc nhìn cô.

Lúc này Diệp Cô Dung đã bình tĩnh trở lại, thẳng thắn nói: 'Em mớitrải qua sự thất bại trong tình yêu, nên không lạc quan đối với việc bắt đầu một tình cảm cảm mới, huống chi giữa hai chúng ta có sự khác biệtrất lớn, "Cô dừng lại hít một hơi thật sâu: "Em cho rằng, anh đang phạmsai lầm."

Nhan Cảnh Thần vươn tay ra cầm lấy tay cô, mỉm cười nói: "Nhữngchuyện quan trọng, từ trước đến nay anh chưa quyết định sai bao giờ."

Tay của cô bị anh nắm, cô có thể cảm nhận được lòng bàn tay của anhẩm ướt, điều này làm cô thoáng an tâm, nó xác định là anh quả thực rấtnghiêm túc, nhưng bởi vì anh nghiêm túc, càng khiến cô thấy khổ não, lýtrí chống lại tình cảm, thật không biết là nên nghe theo ai.

'Em hãy lắng nghe trái tim của mình."

Nhan Cảnh Thần ân cần khuyên, tiếng nói hình như có ma lực, Diệp CôDung không rút tay, cô cười gượng nói: "Em đã hai mươi tám tuổi rồi,không còn là thiếu nữ ngây thơ nữa. Gần đây em vẫn thường tự hỏi mình,có phải bởi vì em quá cô đơn, cho nên mới có tình cảm với anh..." Cô còn chưa nói xong, vẻ mặt Nhan Cảnh Thần đã vô cùng buồn bã chịu đả kích,cô liền dừng lại không nói nữa.

Nhan Cảnh Thần vẫn cầm tay cô không buông, mắt vẫn nhìn cô chăm chú,cô bị anh nhìn đến ngại ngùng, liền rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh,đứng lên thu dọn bát đũa. Anh vội kêu lên:'Anh còn chưa ăn no mà."

Diệp Cô Dung mang bát vào nhà bếp, nói: 'Hết rồi."

Nhan Cảnh Thần đi vào theo đề nghị: 'Hay chúng ta ra ngoài ăn đi."

"Không đi."

"Đi đi mà."

"Anh thích thì đi một mình đi."

"Anh không đi một mình."

"Dù gì người đói là anh chứ không phải là em."

"Vậy em nhẫn tâm nhìn anh đói bụng hay sao?"

Vẻ mặt anh nửa làm nũng nửa hờn tủi, đôi mắt ngóng chờ nhìn cô. DiệpCô Dung bị đánh bại, đành phải thay quần áo cùng anh xuống lầu, đi bộđến nhà hàng gần nhà, ăn xong mới phát hiện cả hai quên mang theo tiền.

Diệp Cô Dung rên rỉ: " Thì ra là anh muốn ăn cơm bá vương hả?"

Nhan Cảnh Thần áy náy nhìn cô.

May mà chỗ này cách nhà không xa, cô đành phải bảo anh ở lại chờ.

Cô nằm trên giường rất không trong sáng có những suy nghĩ vẩn vơ, vừa mở TV, vừa không quên nghiêng đầu nghe ngóng động tĩnh phòng sát vách.Lần đầu tiên cô tiếc nuối hiệu quả cách âm của nhà mình quá tốt, bênNhan Cảnh Thần không có một chút động tĩnh nhỏ nào hết. Ngay lúc cô đang mơ mơ màng màng ngủ, điện thoại di động bỗng reo, cô cầm lên xem, bậtcười khẽ.

Vừa ấn nút nhận, câu nói đầu tiên của Nhan Cảnh Thần là: "Dung Dung, chúng ta mua một căn nhà khác ở nhé?"

Những lời này thật sự đi quá xa so với suy nghĩ của cô, cô ngẩn ra: 'Hả"

Giọng nói của anh khàn khàn: 'Anh nghĩ như thế sẽ tốt hơn."

Diệp Cô Dung lập tức ý thức được lòng tự tôn đàn ông quá kiêu ngạocủa anh lại gây chuyện, dù sao căn nhà này cũng lưu giữ nhiều kỷ niệmgiữa cô và Nhiếp Dịch Phàm, khó trách khiến anh chịu đựng không nổi, thế nhưng cô và anh vẫn còn chưa đi tới đâu cơ mà, vì vậy cô uể oải nói:'Hiện giờ bàn đến vấn đề này có quá sớm hay không?"

Anh cảm nhận được ngữ khí của cô, liền giải thích: " Dung Dung, xin em hiểu cho, anh chỉ khao khát lập tức được có em."

Biết rõ câu nói của anh bao hàm nhiều nghĩa rất rộng, nhưng cô vẫnhiểu sang hàm ý khác, cô mặt đỏ hồng lên, tim đập nhanh, may mà haingười đang nói chuyện qua điện thoại nên không nhìn thấy biểu hiện củanhau, nhưng chỉ bằng vào tưởng tượng cũng thấy đầy kích thích. Ý thứcđược cô im lặng khá lâu, Nhan Cảnh Thần tiếp tục dùng âm thanh nho nhỏkhêu gợi nói: "Anh biết em lo lắng cái gì, nhưng xin em hãy tin anh, giờ trong đầu anh chỉ nghĩ về anh, chỉ muốn có em..."

Anh còn chưa nói xong, cô đã cúp điện thoại.

Nhan Cảnh Thần mắt mở to mồm há hốc nhìn màn hình điện thoại di động, không hiểu mình nói sai điều gì. Trời đất chứng giám, mỗi một câu nóicủa anh đều thật lòng, đều bày tỏ tấm lòng của anh, sao ngược lại trởthành mạo phạm cô được. Anh tự xét lại mình.

Anh còn đang băn khoăn có nên chủ động qua đó tạ tội với cô không thì cửa phòng bỗng nhiên bật mở ra.

Diệp Cô Dung mặc chiếc áo ngủ tơ lụa màu xanh nhạt có buộc đai lộ đôi chân thon dài đứng ở cửa, cả người cô được phủ bởi một lớp ánh đèn màuvàng nhạt, không nhìn rõ khuôn mặt, mái tóc đen xõa tung rơi trước ngực, càng lộ ra làn da trắng mịn như tuyết.

Nhan Cảnh Thần đang khổ não ngồi dựa vào đầu giường, nửa người trênđể trần, nửa người dưới được che bởi một chiếc chăn mỏng màu hồng nhạt,đôi chân duỗi thẳng ra, đột nhiên thấy cô xuất hiện trước cửa phòng thìngơ ngác sững sờ, lại nghe cô hỏi: 'Ngày mai anh đến thẳng công ty haylà về nhà trước?"

"Hả?" Nhan Cảnh Thần ngay tức khắc không kịp phản ứng: 'Đến công ty luôn, sao vậy?"

"Áo sơ mi của anh đâu?"

Diệp Cô Dung vừa hỏi vừa nhìn căn phòng một lượt, ánh mắt không tựchủ liếc vào bộ ngực rắn chắc của anh, làn da sáng bóng đầy mê hoặc dưới ánh đèn màu vàng nhạt. Nhan Cảnh Thần thấy cô ăn mặc như kia, trái timlập tức xao động, tư duy khó tránh khỏi không theo kịp cô: 'Áo sơ mi? Em quan tâm đến nó làm gì?"

"Em mang đi giặt, sáng mai còn kịp là...."

"À, anh để ở buồng vệ sinh rồi." Nhan Cảnh Thần cuối cùng trở lạibình thường, thấy cô quay người định đi, anh vội gọi cô lại, chờ monghỏi: "Thì ra là vì cái này?"

Diệp Cô Dung hơi nghiêng đầu: 'Đúng vậy."

Nhan Cảnh Thần nói: "Vậy vừa rồi em cúp điện thoại của anh..."

"Em nghĩ hai người trong cùng một nhà mà gọi điện thoại cho nhau thật là ngốc."

'Thật không có gì khác?" Nhan Cảnh Thần vô cùng không cam lòng hỏi.

"Vâng." Diệp Cô Dung có chút trầm ngâm, xoay người lại nói: 'Thực ra, còn có một chuyện."

"Là gì?"

Cô bước tới cúi xuống ghé sát vào môi anh, trong lúc anh chưa kịp phản ứng đã đứng thẳng lên, cười nói: 'Ngủ ngon."

Nhan Cảnh Thần mắt mở trừng trừng nhìn cô đi ra đóng cửa phòng lại,ngây người mất một lát mới bừng tỉnh trong mộng, kích động đến mức địnhlập tức lao ra ngoài kéo cô lại, bỗng nhiên nhớ đến những lời khuyên dục tốc bất đạt của Tư Đồ Tĩnh Nam, anh trầm tư một lát, cuối cùng phẫn nộquay lại giường.

Ngày hôm sau thức dậy, Diệp Cô Dung đã là xong áo sơ mi cho anh rồiđi rửa mặt chải đầu, lúc trở ra thì Nhan Cảnh Thần đã rửa mặt mũi xong,ăn mặc chỉnh tề gọn gàng, áo sơmi trắng quần tây, ngọc thụ lâm phongtuấn tú lịch sự tao nhã đứng đó.

Hai người xuống lầu ăn sáng, Nhan Cảnh Thần lái ô tô đưa cô tới công ty rồi mới đi làm.

Mấy ngày này tâm trạng anh vô cùng tốt.

Vì vậy, hôm thứ sáu họp hội nghị tất cả mọi người đều cảm nhận đượctừ tổng giám đốc đại nhân toát lên một vẻ vô cùng nhẹ nhàng điềm đạm. Tư Đồ TĩnhNamthấy anh phơi phới, trong lòng thầm buồn cười. Ai nói phụ nữlúc yêu thì chỉ số thông minh giảm xuống, đàn ông cũng giống vậy cảthôi.

Hội nghị kết thúc, Nhan Cảnh Thần trở lại phòng làm việc, việc đầutiên là mở máy vi tính lên mạng xem tin tức ở Thượng Hải, ngay cả tronghòm thư có thư mà cũng không thèm xem. Thừa dịp giờ cơm trưa mà hỏi Diệp Cô Dung tài khoản MSN, sau đó đăng nhập tìm cô nói chuyện phiếm, nửanăm nay đây là lần đầu tiên anh không để tâm tới công việc, cảm giácthật sự là thoải mái.

Tận cho đến lúc thư ký dùng điện thoại nội bộ thông báo anh có kháchtới, anh mới ngẩng đầu lên trầm tư trong giây lát, thật sự không nhớ rahôm nay có hẹn gặp ai, liền nói một câu không gặp, giọng của bí thư cóchút lưỡng lự, thì đầu dây bên kia đã truyền tới một giọng nói cà lơphất phơ, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: "Cái tên ma quỷ này, thật khôngcó lương tâm mà."

Nhan Cảnh Thần như bị kim châm đứng bật lên: 'Mạnh Khắc?"

Trong điện thoại đối phương cười hì hì: "Cuối cùng cậu cũng nhớ ra tôi."

Nhan cảnh Thần vừa mới gập điện thoại, cửa phòng làm việc đã bị người đẩy ra, dựa vào cánh cửa là một người đàn ông cao to tóc dài, mặc chiếc áo màu xanh bạc cổ cắt hình chữ V, mặc quần jean bó sát, nhìn vô cùngđỏm dáng đến tận xương tủy, đôi mắt đào hoa, cười nửa miệng vô cùng mờám nhìn mình.

Thư ký trong bộ đồ công sở màu đen đang đứng sau lưng anh ta, sắc mặt vừa lo lắng vừa có chút nghi hoặc lúng túng nói: 'Tổng giám đốc, anhta..."

Nhan Cảnh Thần huơ tay: 'Không sao, cô ra ngoài đi."

Cả người Mạnh Khắc như không xương õng ẹo bước tới, vô cùng thô lỗhất chân đóng cửa sầm một cái, Nhan Cảnh Thần thấy thế chau mày lại.

Mạnh Khắc thả người ngồi xoẹt xuống ghế sô pha, mỉm cười nói: 'Nhìnvẻ mặt này của cậu, tôi sẽ hiểu lầm rằng cậu không chào đón tôi..."

"Cậu không hiểu lầm. Thật sự tôi không chào đón cậu."

"Sao cậu có thể đối xử với em trai duy nhất của mình như thế chứ." Mạnh Khắc bất mãn kêu lên.

Nhan Cảnh Thần không chút nào động lòng, nhăn mặt nói: ' Tôi nhớ kếhoạch lộ trình của cậu là ...ừm, để tôi xem nào.." Anh ngồi xuống lậtxem biểu lộ trình.

Mạnh Khắc tự chủ động pha cho mình một tách cà phê, cười đắc ý dạtdào nói: "Để tránh đến lúc đó cậu trốn không thèm gặp, tôi cố ý đến sớmso với lộ trình."

Nhan Cảnh Thần nhún nhún vai, mặt thản nhiên nói: 'Cậu thật đúng là hiểu tôi."

Mạnh Khắc vẻ mặt ai oán cầm tách cà phê đặt chiếc mông gợi cảm lênbàn làm việc, cười hì hì đang định nói gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy trênbàn công tác có vài bản thông tin bất động sản, anh tò mò hỏi: 'Cậu muốn mua nhà ở Thượng Hải?"

Nhan Cảnh Thần hừ một tiếng, hơi nhướng mày lên, ngầm thừa nhận.

Mạnh Khắc có chút giật mình nhìn anh chăm chú: "Nếu như tôi nhớ không lầm, nhiệm kỳ của cậu chỉ có năm năm."

"Thì sao?"

"Cậu dự định ở hẳn đây?"

"Có lẽ vậy." Nhan Cảnh Thần nằm xuống ghế sô pha đặt tay lên ngực, vẻ mặt tươi tắn.

"Tức là sao?" Vẻ mặt Mạnh Khắc nghiêm túc.

"Điều này chẳng liên quan tới cậu cả."

"Để tôi đoán xem nào..." Mạnh Khắc bưng tách cà phê nhấc cái môngđang đặt lên bàn làm việc xuống đi vòng quanh quan sát Nhan Cảnh Thầnhai vòng, sau đó dừng lại nhìn anh, nói: "Lucia có một lần nhắc đến việc cậu có một cô bạn gái ở Thượng Hải, lẽ nào...Là bởi vì nguyên nhânnày?"

Nhan Cảnh Thần không ngờ Lucia lại nhiều chuyện như vậy, nghĩ đếnviệc cô ta sắp tới Thượng Hải, anh lại có chút buồn bực. Mạnh Khắc thấyNhan Cảnh Thần không trả lời, cho rằng mình đã đoán trúng, liền nhíumày: "Không phải chứ, Jonh? Cậu thật sự yêu rồi?'

Nhan Cảnh Thần tức giận lườm anh ta: "Lẽ nào cả đời tôi độc thân?"

Mạnh Khắc thật sự giật mình, mở to đôi mắt đào hoa, kêu lên: 'Jonh, người đó và cậu có quen mặt không, thế nào lại.."

Nhan Cảnh Thần cắt ngang lời anh ta: "Tình cảm và quen mặt thì có quan hệ gì?"

Mạnh Khắc vội vàng lại hỏi: "Cô ấy có biết thân phận của cậu không?"

"Mạnh Khắc! Trên thế giới PM có không dưới năm trăm chi nhánh, vì sao lại hỏi vấn đề này?"

"À, đó là bởi vì cậu vẫn không chịu thừa kế gia nghiệp." Mạnh Khắc thấy anh thật sự nổi giận, liền khôi phục lại vẻ cợt nhả.

"Nếu cậu nói năng bạt mạng kiểu đó, tôi sẽ phải cân nhắc lại." Nhan Cảnh Thần ác độc trả lời anh ta,

"Chẳng lẽ gần đây dục vọng của cậu không được thỏa mãn? Ha Ha." MạnhKhắc không giận mà lại cười, sau đó dùng giọng điệu tỏ ra rất thônghiểu: "Không sao, hai ngày tới Lucia sẽ đến đây..."

Lúc này Nhan Cảnh Thần sợ nhất là nghe được cái tên này, anh liền chuyển câu chuyện: "Cậu nghỉ ở đâu?"

"Đương nhiên là nhà của cậu rồi."

"Tuyệt đối không được."

Mạnh Khắc kêu lên: 'Lẽ nào cậu muốn tôi ở khách sạn?"

Nhan Cảnh Thần mỉm cười: "Lẽ nào ngay cả PM cũng không thể trả nổi tiền công tác phí cho cậu?"

Mạnh Khắc xuất ra bản lĩnh ăn vạ: "Dù sao tôi tuyệt đối không ở khách sạn, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?"

Nhan Cảnh Thần không chút khách sáo nói: "Bất luận cậu ở đâu thì nơi đó đều gặp xui xẻo, đừng mang tai họa đến cho tôi."

"Chuyến đi này tôi tuyệt đối sẽ cẩn thận, sẽ không tiết lộ một chút tin tức gì..."

"Vậy sao cậu không ở khách sạn đi?"

"Jonh, "Mạnh Khắc dùng chiêu sát thủ: "Nếu như cậu không muốn ngàymai trở thành tiêu đề nổi tiếng, tốt nhất là đưa chìa khóa nhà cậu rađây."

Nhan Cảnh Thần hoàn toàn phớt lờ anh ta, thấy đã hơn bốn giờ, vộivàng gọi điện cho Tư Đồ Tĩnh Nam dặn dò công việc, sau đó trả lời vàithư điện tử, rồi tắt máy thu dọn tài liệu chuẩn bị đi đón Diệp Cô Dung.

Mạnh Khắc vẻ mặt kinh hoàng đi tới trước cửa sổ nhìn lên bầu trời,nói: 'Ngày hôm nay là ngày mấy, kẻ cuồng công việc lại về sớm nhỉ?"

Nhan Cảnh Thần tiếp tục bỏ mặc anh ta, mặc áo khoác vào, mang theotúi đựng laptop ra ngoài. Mạnh Khắc vội vàng chen theo vào thang máy,hỏi: 'Cậu định đi đâu? Trước tiên đưa chìa khóa nhà cho tôi đi."

"Tin tôi đi, nhà của tôi tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt của cậu đâu."

"Nếu như cậu có thể ở được, tôi thì chắc không có vấn đề gì." MạnhKhắc chây ì đi theo anh vào bãi đỗ xe, thấy con Audi của Nhan Cảnh Thầnthì trợn mắt kêu lên: "Không phải chứ? Sếp của cậu chỉ đãi ngộ cho cậuloại này thôi sao?"

Nhan Cảnh Thần vô cùng phối hợp lộ ra vẻ mặt đau khổ: 'Giờ thì cậutin tôi chưa? Sự đãi ngộ của tôi thật sự rất kém, cậu nên ở khách sạnđi."

Mạnh Khắc không thèm để ý tới anh, giành mở cửa xe ngồi vào trước.Nhan Cảnh Thần vô cùng bó tay đành phải ném chìa khóa cho anh ta: 'Cậulái xe về trước đi, tôi còn có việc."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.