– Đánh tiếp nữa, Nghênh quân đài sẽ sập.
– Ha ha!
Chu Ngọc Sơn nhìn Lạc Vân Thường, liếm môi một cái, cười gằn nói:
– Thật là một quả ớt nhỏ, bản công tử thích! Sau ba tháng lại hàng phục ngươi, chà chà, chúng ta đi!
Hắn cười to mà đi, chân vừa mới đạp lên boong tàu. Đột nhiên thân thể dừng lại, ánh mắt rơi vào trên người Tần Như Tuyết cách đó không xa, nhìn vài lần, nhất thời khóe miệng nở nụ cười, năm ngón tay nắm vào trong hư không, Tần Như Tuyết nhất thời bị một luồng lực lượng to lớn kéo đi, bị bắt qua.
– A! Phụ vương cứu ta!
Tần Như Tuyết kinh hãi đến biến sắc, ngơ ngác cầu cứu.
Chu Ngọc Sơn ôm lấy nàng, cười to hướng về trên chiến xa mà đi, cười gằn nói:
– Đại mỹ nhân không được, trước tiên trảo tiểu mỹ nhân giải khát cũng không tệ. Ngươi thân là công chúa của một nước, ngược lại cũng có tư cách làm tiểu thiếp của bản công tử. Trở lại liền nạp ngươi làm phòng thứ hai mươi ba đi. Ha ha! – Thanh Liên Kiếm Ca!
Ngay thời điểm tất cả mọi người cả kinh, còn chưa phản ứng lại. Xuân Thủy kiếm của Lý Vân Tiêu đột nhiên ra tay, nhân kiếm hợp nhất, nhanh như chớp giật xông lên.
Nam tử mặc áo đen kia lạnh rên một tiếng.
– Muốn chết!
Hắn ra tay đập tới, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, phát hiện một chưởng của mình dĩ nhiên vỗ vào tàn ảnh, rơi vào khoảng không.
– Làm sao có khả năng?
Ngay thời điểm nam tử mặc áo đen giật nảy cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-vo-de-trung-sinh/4477912/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.