“Bệ hạ lại bỏ nhà đi mất rồi_____!”
“Bệ hạ_____”
“Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi bệ hạ bệ hạ bệ hạ…Hội thơ trung thu a! Khoa cử tam giáp còn đang chờ trong hoa viên kia kìa, bệ hạ đi đâu rồi! Thái phó! Ngươi cần phải cứu tiểu nhân a_____”
Một chân của Triệu Vân bị Lễ bộ thượng thư ôm lấy, gian nan mà qua lại trong cung điện, kéo hắn đi một đường, hô: “Kinh Trầm Kích! Kinh Trầm Kích! Thái úy đâu? Thái úy ở chỗ nào?”
Khương Duy buộc tốt dây mão, vội vội vàng vàng chạy qua hỏi: “Sư phụ, bệ hạ đâu?”
Triệu Vân đáp: “Không rõ, nghe bảo vừa quá tiết xong liền trốn mất rồi, ta đi Tây cung, ngươi tới tìm thừa tướng hỏi thử? Không chừng Nguyệt Anh biết hắn ở đâu đấy”
Khương Duy đi tìm Hoàng Nguyệt Anh, Triệu Vân kéo Lễ bộ thượng đi tới trước cửa Tây cung, lớn tiếng gọi: “Kinh Trầm Kích!”
Lữ Bố mặt mày hờ hững, đầu đội trĩ kê vĩ quan, thân mặc kim giáp đứng trong viện tử, xung quanh bu đầy mấy con vật nhỏ mà A Đẩu nhận nuôi lúc rảnh rỗi ra ngoài đi dạo, có lợn sữa, có chó có mèo, có se sẻ bồ câu, có một bé ngựa con bị thương ở chân, kế bên còn có một bé voi con đến từ Nam Cương do Mạnh Hoạch tặng nữa.
“Không có ở chỗ ta” Lữ Bố thờ ơ nói.
Triệu Vân nói: “Sao lại bỏ nhà đi bụi rồi”
Lữ Bố sửa lỗi: “Đó kêu là ‘Cải trang vi hành’.”
Triệu Vân nói: “Hội thơ trung thu tính sao đây? Văn võ trạng nguyên đều đang chờ ở ngự hoa viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-tu-pha-suat/1352917/quyen-5-chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.