A Đẩu phất tay áo phủi ghế, mời lão khất cái kia nhập tọa, nhíu mày hỏi: “Lão trượng nhân từ nơi nào đến?”
“Lạc Dương” Ánh mắt của lão khất cái kia ôn hòa, ẩn chứa một vẻ tiếu ý không ngăn được, khiến người ta không thể tự chủ muốn thân cận.
Lão khất cái bưng chung rượu, móng tay đen thui cọ qua cọ lại bên hông chung, nói: “Nghe bảo Trường Giang có rồng, ngươi từng thấy qua chưa”
A Đẩu chỉ cảm thấy tư duy lúc này hoàn toàn đi theo lão khất cái, thuận theo ý lão mà đáp: “Thấy rồi, hồi lúc rời Kiến Nghiệp về Giang Lăng, trên sông có một con hắc long”
“Nga?” Lão khất cái cười hỏi: “Ngươi có biết vì sao hắc long kia rời sông không?”
A Đẩu mơ mơ màng màng lắc đầu, hai mắt của lão khất cái như có một mị lực khó lòng cự tuyệt, tựa một luồng lốc xoáy sâu không thấy đáy, hút lấy mình rơi vào trong tư tưởng của lão.
A Đẩu mấy lần muốn đi, nhưng vẫn cứ không nhúc nhích được nửa phân, gian nan giành được quyền chủ động nói chuyện: “Lão trượng nhân…tới Trường An làm gì?”
Lão khất cái lười biếng đáp: “Tới gặp nhân gian thiên tử, thiên hạ chí quý nhân vương” Đoạn lấy móng tay dài khẽ gõ quanh mép chung, dường như có một miếng ghét bẩn rơi vào trong chung.
Lão khất cái chậm rãi nói: “Khuynh thế nguyên nang…Ai lại đi nuôi cái vật bại hoại này nhỉ…Thôi, ta kính thiên tử một chung”
A Đẩu đưa tay ra, muốn nhận chung rượu kia, nhưng rồi ý thức được không ổn, song cái tay lại chẳng chịu nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-tu-pha-suat/1352899/quyen-5-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.