Chương trước
Chương sau
Lúc vào Thục doanh Tào Chân không mặc khôi giáp, chỉ vận một bộ võ sĩ bào đen sẫm.
Hồi mới gặp lần đầu ở Lạc Dương, khi đó ánh đèn mờ ảo, lòng A Đẩu lại vương vấn an nguy của Lữ Bố nên chưa kịp ngắm nhìn tỉ mỉ. Nay định thần nhìn lại Tào Chân, thực đúng là phong độ bất phàm, tay áo võ sĩ phục của y bó chặt, trên vạt bào kết một dãy nút được bện bằng thừng vàng nhạt cài kín tới cổ.
Mắt tựa đầm sâu, mày như mực đậm, bảo dưỡng rất gọn gàng, khá khen cho bộ dáng ngọc thụ lâm phong, quý tộc ngời ngời. Đúng là một khối mỹ ngọc không tỳ vết.
Tào Chân uống trà xong, chân thành nói: “Công Tự, thơ ngươi làm hay lắm, bình sinh ta từng chứng kiến, ngoại trừ vương huynh Tử Kiến thì chỉ có mình ngươi, dù là hoàng huynh cũng không tài hoa tứ dật như ngươi. Đây là nói thật, Tử Đan thành tâm khâm phục tài hoa của ngươi”
A Đẩu khiêm tốn nói: “Người tài trong thiên hạ y như cục đá vậy, ta tám đấu thì Tử Kiến được một đấu; đấu còn lại thiên hạ chia nhau…”
Tào Chân phun phèo ngụm trà ra ngoài.
Vẻ mặt đó của Tào Chân thật không biết là đang muốn khóc hay muốn cười, A Đẩu cười dài nhìn Tào Tử Đan, giống như việc chòng ghẹo y là một thú vui to lớn, qua tiếp một lúc nữa lại duỗi dài cái mỏ bạch tuột kêu chụt chụt nói: “Ngu phu, tiễn biệt thắng tân hôn, hôn môi nào?”
Cả nửa ngày sau Tào Chân mới bình tĩnh lại, bảo: “Công Tự, trả ngọc bội cho ta đi, vật đó cực trọng yếu, quan hệ tới tính mạng của rất nhiều người”
A Đẩu chỉ cười không đáp, trong đầu lại nghĩ ngợi mưu ma chước quỷ, định tiếp tục chỉnh y, Tào Chân nghiêm túc nói tiếp: “Mai sau ngươi và ta lưỡng quân giao chiến, nếu ngươi võ vận kém may bại trận, vi huynh sẽ lấy toàn gia ra cam đoan tính mạng cho ngươi, bảo vệ ngươi chu toàn”
A Đẩu mỉa mai: “Sao ngươi biết chắc ta sẽ thua? Cuộc mua bán này không có lời, lỡ ta thắng thì sao? Vậy chẳng phải trả không ngươi à, đi đi, đánh rồi nói sau, ngươi bắt được ta thì ta sẽ trả ngọc bội cho ngươi, tới lúc đó ngươi hẳn thực hiện hứa hẹn…”
Cái điều kiện này phản logic hết sức, Tào Chân chỉ cảm thấy lời A Đẩu hoang đường vô cùng, nhưng lại nghĩ không ra hoang đường ở chỗ nào, lát sau thở dài nói: “Chỉ sợ đêm dài lắm mộng, không đợi được đến ngày đó”
A Đẩu nghe lời này giống như có điềm chẳng lành, đang định hỏi thì Tào Chân lại nói: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào thì mới chịu trả cổ ngọc Lang Hoàn cho ta?”
Tào Chân nói: “Nhà ta tuy giàu có, nhưng mấy năm nay cũng đã bị ta tặng tặng thưởng thưởng cả rồi, gần như lụn bại luôn, chỉ còn lại cái xác rỗng, ngươi là vương Ích Châu, thân là hào phú một phương, phỏng chừng chẳng thèm liếc mắt tới chút tiền tài le que kia của Tử Đan đâu”
A Đẩu chợt nghĩ ra một ý, kích động nói: “Lấy thân báo đáp! Ngu phu!”
Tào Chân hơi trầm ngâm, liền hiểu ý hắn, nghiêm mặt đáp: “Muốn ta quy hàng, được, đợi sau này ta giết quốc tặc xong, nếu chưa bại trận bỏ mạng thì sẽ bó tay chịu trói, để người ta trói ta lại đưa tới trướng ngươi, muốn chém muốn giết tùy thích”
“Nhưng nếu kêu Tử Đan hiệp trợ Thục quân, quay đầu lại giết tướng sĩ Đại Ngụy ta thì tuyệt đối không thể. Ngươi có thể giết ta giam ta, nhưng vô pháp sai ta chinh chiến Đại Ngụy cho ngươi”
Nói xong, Tào Chân trầm giọng bảo: “Đây là điều cuối cùng ta có thể đáp ứng ngươi, Công Tự. Nếu ngươi nổi hứng…long dương…long dương…”
Tào Chân giống như chịu phải sỉ nhục cực đại, nhìn chung trà, nói: “Cũng có thể đem ta…Ừm, Tử Đan…trước kia có mắt mà không thấy Thái Sơn, ngông cuồng định hôn ước với ngươi, thật đúng là trèo cao, dù sao nam tử cũng không thể thành thân được…Nếu có chỗ nào đắc tội, mong rằng hiền đệ…rộng lòng tha thứ”
Đã nói tới mức này rồi, A Đẩu cũng đùa giỡn không nổi nữa, nhưng cứ cảm giác rằng nếu đưa ngọc bội cho Tào Chân thì Tào Chân sẽ giống như đi tìm chết vậy, ngẫm nghĩ hồi lâu, quyết định thứ đồ chơi này có thể trả, nhưng không trả vội, bèn lần lựa nói: “Chớ có đùa, chọc ngươi chơi thôi, miếng ngọc kia bị ta đặt ở Thành Đô, vài ngày nữa…”
Tào Chân cười cười, tiện tay chỉ vào bên hông A Đẩu.
“…”
Xưa nay A Đẩu không hay đeo trang sức, thấy miếng ngọc bội này xinh xắn, bèn thắt ở bên hông, rồi dùng thượng y phủ lên, chỉ để lộ sợi tua, ai ngờ nhãn lực Tào Chân lại lợi hại như vậy, thấy sợi tua kia lập tức nhận ra ngay bảo vật gia truyền của mình.
A Đẩu đành phải cởi xuống giao cho Tào Chân, Tào Chân như được đại xá nhận lấy, cẩn thận nhét vào trong ngực.
Cuối cùng A Đẩu nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc cổ ngọc Lang Hoàn dùng để làm gì?”
Tào Chân đáp: “Thật không giấu gì ngươi, vật này chính là mảnh vỡ của cổ khí ‘Không Động ấn’, tương truyền Không Động ấn bị khuyết mất một góc, mảnh vỡ lưu lạc thế gian, được Tần gia ta tìm thấy, bèn thỉnh cao nhân xảo tượng chạm trổ thành ngọc bội”
A Đẩu hiếu kỳ hỏi: “Ngươi họ Tần hả? A, ta nhớ ra rồi, lần trước ngươi còn đặt cho ta một cái tên nữa, kêu là Tần gì gì đó…”
Tào Chân đỏ mặt, nói: “Là ta có mắt như mù, đừng nhắc tới chuyện đó nữa, ta vốn là nghĩa tử của Mạnh Đức”
A Đẩu gật gật đầu, Tào Chân lại nói: “Trước khi nghĩa phụ tạ thế đã lệnh ta khuyên nhủ triều đình, đề phòng gian tà dâm ô kim điện, thân bội gia truyền trừ tà Lang Hoàn của Tử Đan trên có thể trách quân, dưới có thể diệt thần, khi tiên đế…tiên phụ còn tại vị, lão đạo Tả Từ kia đã mơ ước quốc chính từ rất lâu”
A Đẩu hít vào một hơi, nói: “Ngươi…ngươi muốn đuổi Tả Từ đi?”
Tào Chân thản nhiên nói: “Không phải đuổi, mà là tru sát, người tu đạo chẳng biết có thể sống tới mấy năm, nếu muốn ngóc đầu trở lại thì khó bề phòng bị, cần phải diệt cỏ tận gốc”
A Đẩu như đang nghe phải chuyện mò trăng đáy nước, nói: “Lão là sư phụ của sư nương Nguyệt Anh ta, ngay cả Vu Cát thấy lão cũng phải đi đường vòng, ngươi muốn giết lão?”
Tào Chân đáp: “Có ngọc này trong tay thì sẽ chống được tà thuật của lão, liều mạng thôi, thành hay không còn phải xem ý trời; phải biết rằng tự cổ tà bất thắng chính, dù Tử Đan thua thì cổ ngọc cũng sẽ được lưu truyền xuống, chung quy vẫn có một ngày lão phải đền tội”
A Đẩu và Tào Chân trầm mặc nhìn nhau một hồi, A Đẩu chợt thấy áy náy, lẽ ra không nên hết lần này tới lần khác trêu chọc vị quân nhân trung tâm cảnh cảnh, bất chấp sinh tử này mới đúng, đang muốn xin lỗi thì Tào Chân như nhìn thấu tâm tư A Đẩu, chợt cười nói: “Nhân sinh ắt phải có tình si, hận này can hệ gì gió trăng”
“Thơ Công Tự làm không có chỗ nào mà không phải giai cú* thiên cổ, câu ‘Sinh tử chia lìa biết bao năm, hồn phách chưa từng vào giấc mộng’ kia, ta và Tử Kiến từng cùng nhau phân tích, đều cảm thấy đúng là bút tích thần kỳ” Tào Chân mỉm cười nói: “Nhưng vi huynh có một lời, chẳng biết nên nói ra hay không” [*câu cú xuất sắc]
A Đẩu dần dần hiểu rõ con người trước mặt này, đồng thời tràn ngập tôn kính đối với y, không dám chọc ghẹo bậy bạ nữa, khách khí nói: “Cứ nói đi”
Tào Chân nói: “Giai cú mà Công Tự ngâm đều ẩn chứa một nỗi bi thương không cách nào lý giải được, thực sự không phải điềm lành, thường ngày chớ nên suy tư quá nhiều đối với sầu hận, phải mở lòng mới đúng…”
A Đẩu cảm giác được Tào Chân thành khẩn quan tâm, đối phương hiển nhiên đã coi mình là bằng hữu rồi, ý mến tài hoàn toàn lộ rõ trong lời nói, Tào Chân lại bảo: “Bình thường Công Tự có làm thơ không? Vi huynh muốn cầu một bộ mặc bảo làm vật lưu niệm”
A Đẩu nói: “Trên cái giá bên trướng có đó, ngươi cứ lấy vài tờ đi”
Tào Chân hơn hở đứng dậy đi tìm giấy luyện chữ của A Đẩu trên giá gỗ.
Từ sau khi được Lữ Bố viết thư cho, A Đẩu bèn nổi hứng nghiêm túc luyện chữ, bình thường rảnh rỗi sẽ cùng Khương Duy vẽ vẽ viết viết, sao chép lại một ít thơ từ cổ đại làm vui.
Tào Chân lục xem một hồi thì hai mắt tỏa sáng, nâng một tờ giấy lên gấp kỹ, nhét vào trong ngực. Rồi đi qua đưa tay lấy một viên gạo nếp trên bàn đút vào miệng, nói: “Khuya rồi, Tử Đan phải hồi doanh thôi, mong sau này…có thể cùng hiền thê…hiền đệ…”
Nói tới đây, Tào Chân thở dài một hơi: “Cùng ngươi hóa thù thành bạn, hảo hảo đàm luận văn thơ”
A Đẩu chợt thấy thương tiếc không nói nên lời, nếu không phải đứng đối lập trận doanh với y thì người này đúng thực là một bằng hữu cực tốt, nhưng hiện giờ chỉ có thể than thở tạo hóa trêu ngươi, bèn cười nói: “Sẽ có có hội mà”
Tào Chân xoay người rời trướng, cười nói: “Ta là kẻ vũ phu, đối với chuyện phong nhã vẫn mãi…”
Nói chưa xong đã lảo đảo một cái, ngã xuống đất.
“…”
A Đẩu gãi gãi đầu, dở khóc dở cười nói: “Ta…thật xin lỗi, ta quên mất trong cục bánh gạo này vừa mới hạ thuốc mê…”
A Đẩu lúng ta lúng túng chuyển Tào Chân lên tháp, đưa tay vào trong ngực y móc tờ giấy kia ra, nhìn nhìn rồi nhét trở về, cười nói: “Hóa ra ngươi thích ‘Thước kiều tiên’ của Tần Quán, ngủ một lát đi, thường ngày hẳn ngươi cũng mệt mỏi lắm”
Hắn vỗ vỗ mặt Tào Chân, nói: “Ta đi ăn cơm tối, ngoan, đừng có chết a” Bèn đứng dậy rời đi.
Triệu Vân giương mắt nhìn nhìn A Đẩu, trong mắt hàm chứa tiếu ý, nói: “Xài sạch kỹ xảo rồi hả? Tào Tử Đan không chịu hàng?”
A Đầu buồn cười, tiến tới trước bàn, đưa một tay ôm cổ Triệu Vân, Triệu Vân nhíu mày nói: “Lại không đứng đắn rồi”
A Đẩu ngẫm nghĩ, nói: “Tiểu tử kia tính tình y chang ngươi, không nóng không lạnh, nhưng thật ra rất ngang bướng”
Triệu Vân giễu cợt: “Ờ? Vừa ý y rồi hả?”
A Đẩu cười không đáp, chỉ không ngừng cọ loạn trên người Triệu Vân, lát sau thầm thì: “Tào Tử Đan là bản sao của sư phụ thôi…Không có đẹp trai bằng bản gốc…Cũng không có ôn nhu bằng…”
Triệu Vân dở khóc dở cười, bị A Đẩu chọc buồn cười vô cùng, nhịn không được, bèn cúi đầu hôn xuống.
Lúc hai người hôn đến say sưa rực lửa, A Đẩu đưa tay vào trong y phục Triệu Vân sờ loạn, nhưng bị Triệu Vân đè lại, chợt bị Triệu Vân ôm vào trước người, áp sát vào nhau.
Đang triền miên thì chợt nghe binh sĩ ngoài trướng truyền: “Bẩm chủ công, Triệu tướng quân! Trường An có tướng địch tới hàng”
A Đẩu hậm hực bò dậy, Triệu Vân cười to nói: “Tới đúng lúc lắm, đủ thấy rất khẩn cấp! Tiến vào đi”
Tên văn thần sa sút kia vào trướng, cung kính báo tên họ xong, A Đẩu mới phát điên nói: “Sao tới vừa khéo quá vậy! Lữ Bố kêu ngươi tới hả? Thật tà môn mà”
Người tới chính là mưu sĩ của Tào Tháo, vừa được Lữ Bố thả đi – Giả Hủ.
Giả Hủ mờ mịt không biết làm sao, đây hãy còn là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Lưu Thiện, Triệu Vân cười mời tọa, A Đẩu nhớ tới Tào Tử Đan bị hạ mê dược còn đang nằm chưa tỉnh, bèn nói: “Để ta tìm một người quen tới nói chuyện với ngươi”
Đoạn vội vã chạy về trướng của mình, nhìn lại trên tháp thì Tào Chân không biết đã đi đâu mất rồi.
A Đẩu nhặt một tờ giấy bên gối lên khẽ đọc: “Người tặng ta nhành đào, ta báo đáp quỳnh dao*, đâu chỉ vì báo đáp, mà cầu mãi kết thân”[*ngọc đẹp]
Hắn lại nhặt vật lưu niệm trên gối mà Tào Chân để lại cho mình lên_____một cái nút thắt màu vàng nhạt.
Tào Chân ăn vận cầu kỳ, nút buộc này có lẽ được tháo xuống từ trên cổ áo, chế tạo cực kỳ tinh xảo, khéo léo, còn có tơ vàng quấn quanh xen kẽ nữa.
A Đẩu biết đây là điển cố nút kết “Kim lan chi hảo”, bèn thuận tay thắt nó vào bên hông, làm dây đeo, nghĩ tới sứ mệnh mà Tào Chân gánh vác trên vai thật quá nặng nề, hành sự lại một thân một mình, liền cảm thấy y quá sức đáng thương.
A Đẩu cũng chẳng muốn nói gì với Giả Hủ, dù sao có Triệu Vân tiếp đãi, chắc không đến nỗi lạnh nhạt ông ta đâu, cộng thêm hứng thú đối với lão già này ít ỏi, hơn nữa từng nghe Gia Cát Lượng nói rằng tuy Giả Văn Hòa khôn khéo nhu thuận, nhưng mưu kế lại cực kỳ ác độc, chính bởi vì tính nết bất đồng, nói năng không hợp nhau nên cũng lười gặp.
Càng huống chi Giả Hủ còn có thù xưa với Lữ Bố, đối với người này A Đẩu chung quy vẫn hơi đề phòng, bèn đạp ủng, nằm lên tháp, nghĩ đông nghĩ tây, thở dài.
Hôm sau.
A Đẩu băng qua cụm quân trướng: “Ngươi nói xem, sao võ tướng Tào doanh nào cũng tự đại thành cuồng hết vậy, động một tý là ‘Bại trong tay ta ta sẽ lưu lại tính mạng ngươi, dốc hết khả năng đảm bảo ngươi an toàn’…”
Khương Duy cười nói: “Sĩ Quý cũng từng nói thế, bảo sau này cam đoan ta vô sự”
A Đẩu nói: “Sao hắn biết mình nhất định sẽ thắng nhỉ, ngươi coi tên tiểu bạch kiểm Chung Hội kia cuối cùng không phải cũng bại đó sao, nói ba cái lời ngốc nghếch đó cho tổ mất mặt”
Khương Duy cười nghiêng ngã, đáp: “Có lẽ…ờ, đây là cách thức lấy lòng duy nhất của bọn họ”
“Chẳng phải sư phụ đã nói rồi sao?” Khương Duy lại cười nói: “Đừng cả tin thì người sẽ không phụ ta”
A Đẩu tiếp lời: “Đừng tùy tiện hứa hẹn thì ta sẽ không phụ người” Trong lúc nói bị Khương Duy giữ chặt, dừng bước bên ngoài trướng Triệu Vân.
A Đẩu hiểu ý, ra hiệu thân binh trước trướng chớ lên tiếng thông báo, hai tên thiếu niên lẳng lặng lắng nghe cuộc đối thoại trong trướng truyền ra.
Đó là ba người Triệu Vân, Giả Hủ và Hoàng Nguyệt Anh.
Khương Duy thấp giọng nói: “Tiên sinh từng bảo, mưu kế của Giả Văn Hòa luôn rất thâm độc, mỗi lần dùng kế đều trái nhân đạo”
A Đẩu nín thở, chỉ nghe Hoàng Nguyệt Anh nói: “Kế này rất tuyệt, nhưng phải làm sao để bảo vệ tính mạng tướng sĩ Ích Châu ta đây?”
Giả Hủ ăn nhờ ở đậu, lúc này đối với Nguyệt Anh rất khách khí, nói: “Ta đừng thu quân, cứ mặc kệ Tào quân muốn thu thì thu. Cứ thế một đường dẫn về Lạc Dương…”
Triệu Vân hơi bực nói: “Hy sinh sa trường cũng thôi đi, chinh chiến ngàn dặm, sao có thể để mặc tướng sĩ phơi thây hoang dã?! Huống hồ kế này vừa bắt đầu, động một chút là hơn vạn tính mạng, làm trái thiên hòa, tăng thêm sát nghiệt, không phải là chuyện mà quân vương đạo nên làm”
Nhưng Nguyệt Anh lại nói: “Bằng không ngươi phải phá vỡ tường sắt Trường An bằng cách nào? Một khi Tư Mã Ý quay về thủ Trường An thì sẽ trở thành trận chiến vây thành, Tử Long ngươi chắc chắn không cách nào chặt đứt được lộ tuyến vận chuyển lương thảo và tăng binh từ Lạc Dương tới Trường An, cần phải nhanh chóng toàn diệt địch quân, sau đó mới có lực nhập chủ Tây Kinh”
Triệu Vân và Hoàng Nguyệt Anh đều kiên trì bảo vệ ý kiến của mình, không ai thuyết phục được ai hết, Triệu Vân lại nói: “Chủ công vốn thể nhược, kế này thương mình thương địch, thực sự…”
Chợt Hoàng Nguyệt Anh cười nói: “Ngươi cứ kêu chủ công tới đây để mà nghe ý kiến của hắn? Trận chiến Hán Trung hôm đó người chết muốn lấp kín nửa Lạc Dương, sao không thấy hắn…”
Triệu Vân trầm giọng nói: “Thôi đi, không cần hỏi hắn!”
Hoàng Nguyệt Anh lại nói: “Tính tình của đồ đệ mình, đương nhiên ngươi là người hiểu rõ nhất”
Hai người trong trướng lại trầm mặc, A Đẩu dùng ánh mắt dọ hỏi Khương Duy, Khương Duy chậm rãi lắc đầu, thật lâu sau Triệu Vân mới đáp: “Nếu đã như thế, sát nghiệt cứ để một mình Tử Long gánh chịu là được”
Trường An.
Trong điện vắng vẽ tịch mịch, tiếng sáo dằn dặt vang vọng không dứt, hồi lâu sau, Lữ Bố đặt sáo trúc lên bàn, tiện tay bưng mâm trà hất lên, bốn cái chung chia nhau bay ra úp lên ngọn nến, che tắt ánh lửa.
Tử Giác khẽ nhếch miệng, đây là lần đầu tiên trong đời được chứng kiến thần kỹ này, thấy Lữ Bố đứng dậy bèn vội tiến lên thay y phục giúp hắn.
Hai tay Lữ Bố nắm quyền, nhấc chân khẽ đạp Tử Giác vào trong xó, kêu: “Chấc chấc chấc_____”
Khỏi cần hỏi, lại là thói quen quái gở do ở cùng tiểu lưu manh lâu ngày, bị mưa dầm thấm đất mà ra chứ đâu.
Cả phòng ngập tràn ánh trăng, màn lụa rơi xuống, Tử Giác tựa vào bàn ngủ gà ngủ gật.
Hô hấp của Lữ Bố dồn dập hơn đôi chút, lát sau nặng nề thở ra, đưa tay mò tìm vải bố.
Lúc vén sa trướng thì lại liếc Tử Giác một cái.
Tử Giác chôn mặt xuống nói: “Nếu Hầu gia muốn…Tử Giác cam nguyện thị tẩm”
Lữ Bố đáp: “Bẩn”
Từ khi nghe được câu đó xong, Tử Giác bèn không dám đụng vào đồ của Lữ Bố nữa, hôm sau Lữ Bố ngủ thẳng đến mặt trời lên cao ba sào mới dậy, cơm trưa bày lên, Tử Giác cũng chẳng dám ngồi cùng bàn với Lữ Bố, ngược lại Lữ Bố nói: “Ngồi, ăn đi”
Tử Giác đành ngồi xuống, Lữ Bố làm thị vệ đã quen, có cơm là đủ, bèn ăn một hơi ba chén.
Tử Giác nơm nớp lo sợ, chẳng dám gắp thức ăn, không biết lát nữa Lữ Bố muốn ăn món nào, sợ đụng vào xong hắn lại chê “Bẩn”, Lữ Bố chỉ cho rằng Tử Giác bắt bẻ thức ăn không ngon, hờ hững nói: “Lúc ta làm thị vệ ăn uống còn kém hơn thế này một trời một vực”
Tử Giác hầu hạ Lữ Bố mấy hôm nay, cảm giác duy nhất chính là, tính tình của vị Hầu gia này hết sức cổ quái, chợt vui chợt buồn, nhưng hình như hôm nay tâm tình hắn không tệ, bèn cả gan hỏi: “Vậy chứ ăn cái gì?”
Có lẽ câu này hơi giống giọng điệu của người nào đó, nên Lữ Bố hiếm hoi đáp rằng: “Bánh mì, thịt khô, ớt xanh cà…”
Lữ Bố lấy đũa ngà gắp một miếng lưỡi nai, nói: “Ba mươi năm qua chưa từng ăn món này, năm đó chỉ có Điêu Thiền thích, cho nên ta ăn cùng”
Tử Giác lại thử hỏi: “Thị vệ…?”
Lữ Bố không đáp, Tử Giác thầm phỏng đoán, là ai có thể khiến cho vị Ôn hầu, chiến tướng quân quyền lực tối cao này cam nguyện làm thị vệ, ở dưới trướng Hiến đế mà không có lưỡi nai ăn?
Lữ Bố lại nói: “Trước đây ăn gì cũng thích, nhưng hôm nay…ăn gì cũng thấy buồn nôn” Xong dùng đũa gạt mâm chén của mình xuống đất, ném đũa rồi đứng dậy, bỏ lại Tử Giác ngồi bên bàn giương ánh mắt sợ hãi mà trông theo hắn rời khỏi kim điện.
Lữ Bố không lúc nào mà không nhớ tới người nọ, bởi vì nỗi nhung nhớ gần như phát cuồng này mà mỗi lần nghĩ đến đều hô hấp dồn dập, trong lòng đau đớn khó chịu. Thậm khí khiến hắn thay đổi bản tính, ở bên cạnh người nọ, mình có thể cả ngày cả đêm không nói lời nào, chỉ lẳng lặng mà ngắm người nọ.
Nhưng khi rời khỏi A Đẩu rồi thì hắn có rất nhiều chuyện muốn nói, giống như muốn hướng về một A Đẩu hư vô mà thất khống, chỉ muốn lớn tiếng phát tiết ra ngoài.
Nhưng vẫn cứ không thể nói nhiều, chỉ có thể đè nén nỗi tưởng niệm nôn nóng mà hoảng hốt, gần như tuyệt vọng này vào lòng, chẳng biết đâu là tận cùng.
A Đẩu đã lấy được Ngũ Trượng Nguyên, hắn phải thủ Trường An, chờ A Đẩu lấy được Trường An rồi thì hắn sẽ lui về Lạc Dương.
Đợi đến khi A Đẩu đánh chiếm Lạc Dương, mọi người cùng nhau giết chết Tả Từ…Sau đó hắn sẽ chết.
Trước khi chết còn có mười ngày để sống.
Lữ Bố ngồi trên lan can Phượng nghi đình ngẩn người nhìn Côn Minh trì, lập kế hoạch xem mười ngày đó phải trôi qua thế nào đây, nếu vận khí tốt thì tiêu diệt Tả Từ chỉ mất một ngày…Như vậy bọn họ có thể bên nhau chín ngày.
Nhưng Tả Từ đâu có dễ diệt như vậy, đợi tới chừng A Đẩu bắt đầu đánh chiếm Lạc Dương, hắn phải đòi bằng được viên thuốc cuối cùng, chống đỡ mười ngày…Nội ứng ngoại hợp…Trong vòng ba ngày chẳng biết có thể giải quyết được lão già đáng ra phải chết từ lâu kia không nữa.
Biết đâu A Đẩu muốn đăng cơ.
Đại điển đế vương đăng cơ vốn rất lôi thôi…Ít nhất cũng phải mất năm sáu ngày, tính đi tính lại, dám chừng chỉ còn mỗi một đêm.
Muốn nhìn hắn ngồi lên long ỷ làm hoàng đế, nhưng lại cảm thấy đại điển đăng cơ này phí thời gian quá.
Tính đến cuối cùng, ngay cả bản thân Lữ Bố cũng hồ đồ luôn.
Trước đó vẫn nên giết chết cái đồ bỏ “Tử tước” kia đi, đỡ phải ấm ức.
Lữ Bố nhảy xuống lan can, xoắn tay áo quyết định trở về bóp chết tên kia trước.
Tư Mã Chiêu tới rất đúng lúc.
Tử Giác một mình thu dọn sứ vỡ trên mặt đất, Tư Mã Chiêu nhíu mày nhìn một hồi, không biết Lữ Bố đã đi đâu, bèn tiến lên, tiện thể ngồi xuống nói: “Coi chừng đứt tay”
Tử Giác bị dọa nhảy dựng, đè Tư Mã Chiêu lại, hai người nhìn nhau một cái, Tư Mã Chiêu giúp hắn thu dọn mâm vỡ, hỏi: “Ôn hầu đã nói gì?”
Tử Giác nhớ lại tình cảnh mấy ngày nay trong đầu một lần rồi nói: “Vào những lúc ta không thấy, hắn luôn nhìn ta. Nhưng khi ta nhìn lại thì hắn không nhìn tiếp nữa”
Tư Mã Chiêu lại hỏi: “Nói gì?”
Tử Giác hơi trầm ngâm đáp: “Nói rằng, trước đây lúc làm thị vệ thoải mái hơn hiện tại nhiều, nói…ta…”
Giọng hắn nhỏ dần xuống, đáp cực nhanh: “Nói ta bẩn”
Tư Mã Chiêu ngừng một chút rồi “Ừm” một tiếng, Tử Giác nói tiếp: “Bảo cái bình lớn trong điện này khó coi”
Tư Mã Chiêu nói: “Vì sao hắn thả Giả Văn Hòa đi?”
Lữ Bố lạnh lùng nói: “Ngu đệ”
Chợt nghe thấy cách xưng hô này, sống lưng Tư Mã Chiêu phản xạ có điều kiện phát lạnh, vẻ mặt cứng ngắt, đứng thẳng người dậy, lát sau cười nói: “Mảnh tâm ý của Tử Thượng, nếu Hầu gia chán ghét người này, không muốn thương hương tiếc ngọc, vậy Tử Thượng dẫn về”
Lữ Bố như bắt được nhược điểm, mỉa mai: “Tử Thượng, y phục cũ đã tặng đi rồi há có thể đòi lại?”
Trên mặt Tư Mã Chiêu thoạt xanh thoạt trắng, qua thêm một lúc sau, nói: “Tử Thượng tới đưa thuốc, sẵn tiện báo cho Ôn hầu một chuyện…”
Lữ Bố tiếp lấy hai cái hộp, một vàng một gỗ, trong hộp gỗ là ba viên giải dược Thập nhật tán.
Còn trong hộp vàng thì đựng ngay ngắn Kế đô la hầu thuấn ngục tiễn.
“Chuyện gì?”
Tư Mã Chiêu chậm rãi nói: “Trong Tào quân và Thục quân ở Ngũ Trượng Nguyên có ôn dịch hoành hành, đang lan truyền tới Trường An, vài ngày nữa sẽ có không ít tướng sĩ nhiễm bệnh nhập thành, kính xin Hầu gia…Thái thú nhanh chóng ứng đối”
“Ôn dịch?” Lữ Bố nheo mắt, nhớ tới Giả Hủ.
Tư Mã Chiêu gật gật đầu, nói tiếp: “Có lẽ Ngũ Trượng Nguyên thủ không được nữa, gia phụ cũng muốn rút về nội thành”
Từ trên mặt Lữ Bố hắn không quan sát được thần sắc mà mình phỏng đoán, đành phải chắp tay cáo lui, chỉ còn lại Tử Giác vẫn ngồi xổm như trước.
Trong sự tĩnh lặng, dư quang khóe mắt của Tử Giác liếc thấy tay Lữ Bố đang khẽ run, cơn run khó có thể phát giác được.
Hôm đó, Lữ Bố không còn nói thêm một câu nào nữa, đêm cũng chẳng buồn ăn cơm, trước khi ngủ thì ngồi trên tháp, ngón tay liên tục đùa nghịch sáo trúc, nhưng không thổi.
Đến nửa đêm, Tử Giác rốt cuộc chịu hết nổi gục xuống bàn, mơ mơ màng màng thiếp ngủ, đột nhiên Lữ Bố nói: “Đứng dậy”
Tử Giác thình lình bị dọa nhảy dựng, vội nói: “Hầu gia?”
Lữ Bố nói: “Dắt con ngựa ra ngoài cung chờ ta”
Đêm khuya, Lữ Bố nhẹ cưỡi khoái mã, mang theo tiểu quan sau lưng, hai người cùng cưỡi một ngựa rời khỏi Trường An phi về phía Ngũ Trượng Nguyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.