Sau khi tan triều, Tào Phi vén vạt trước long bào, đưa tay ra, Chân Mật khoác lên, hai người vẫy lui thị vệ rồi vội vã đi một mạch tới ngự hoa viên.
Phía sau ngự hoa viên là một viện lạc vắng vẻ, trong viện muôn hoa đua nở, khoe sắc rực rỡ vô cùng giữa làn gió xuân tháng tư.
Giữa bụi hoa oanh ca yến ngữ, tiếng đàn du dương, tiếng cười khuynh quốc tuyệt sắc không dứt, vài nữ tử mềm mại như không xương dựa vào bên cạnh Tả Từ.
Tào Phi Chân Mật bước vào trong viện, tiếng đàn ngừng bặt.
Tào Phi nắm chặt quân báo của Tư Mã Ý trong tay, chắp tay nói: “Tiên sư”
Thị tỳ đều thi lễ thối lui. Chân Mật tiến lên kéo kín y thường lõa lồ cho Tả Từ, Tả Từ mỉa mai: “Lại chuyện gì nữa? Trọng Đạt bại rồi à?”
Tào Phi nghiêm trang nói: “Quân thư tiền tuyến” Đoạn đưa thư qua, Tả Từ đặt tay lên thư, Tào Phi cung kính nói: “Tư Mã thừa tướng gặp phải đại bại chưa từng thấy, giờ đã lui thủ Ngũ Trượng Nguyên, nếu để mất luôn Ngũ Trượng Nguyện thì giặc Thục sẽ đưa binh tới áp Trường An…”
Tả Từ nheo mắt, giống như phát hiện ra chuyện thú vị gì, nói: “Phụng Tiên tới đầu hàng?”
Tào Phi nghiêm mặt nói: “Đúng vậy, người này không lưu lại được, ta đã phái người báo cho thừa tướng rồi, phải giết chết”
Tả Từ lạnh lùng hừ một tiếng, Tào Phi thầm rùng mình.
Tả Từ nói: “Kẻ làm sư như cha, ngươi là con rể ta, hắn cũng là con rể ta. Ngươi tâm cơ sâu nặng, sợ bóng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-tu-pha-suat/1352887/quyen-4-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.