Bên ngoài thành Thành Đô lương thực chất đống khắp nơi, xe ngựa tạt qua ngọn núi nhỏ vàng óng, Xuyên Trung cơm no áo ấm, nhân dân an cư lạc nghiệp, thực sự là một trời một vực so với Hán Trung, Quan Đông người chết đói đầy đồng, dân chúng lầm than hơn ngàn dặm, dường như vùng Xuyên Du này là một nơi đào nguyên trong thời loạn thế.
Xe đến cổng thành, một đoàn người lấy A Đẩu dẫn đầu, không dám làm loạn thứ tự chủ thần, lần lượt xuống xe, A Đẩu không khỏi thổn thức nói: “Lão ba biết chọn căn cứ ghê, nơi này muốn phá Lạc Dương hay phá Kiến Nghiệp đều không thành vấn đề”
Lại dõi mắt nhìn ra xa, nơi cổng thành kia có một người đang đứng, chính là Bàng Thống.
A Đẩu thấy Bàng Thống khỏe mạnh, mừng rỡ không thôi, gọi một tiếng “Bàng tiên sinh!”
“Thành Đô bộn bề chính sự, sao lại đích thân tới đón?” Gia Cát Lượng cất giọng nói trong trẻo.
Bàng Thống cười đáp: “Không tự mình tới đón thì sao bộc lộ hết lòng cảm ân chứ!” Lập tức vén tiền khâm, quỳ xuống trước Lưu Thiện, A Đẩu vội tiến lên đỡ, nhưng Bàng Thống bất vi sở động, lại cung kính dập đầu một cái.
Chúng nhân Kinh Châu hai mặt nhìn nhau, không biết vì sao Bàng Thống lại hành đại lễ như vậy, lúc ánh mắt chuyển sang A Đẩu, nhất thời giảm đi vài phần khinh miệt của mình. A Đẩu cười dài đỡ Bàng Thống dậy, hai người nhỏ giọng trò chuyện vài câu, Bàng Thống nhét qua một tờ giấy, A Đẩu hiểu ý cất nó vào ngực, mọi người đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-tu-pha-suat/1352848/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.