*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một con muỗi o e o e o e.
Một bầy ruồi vo ve vo ve vo ve.
Đợi đến khi đám chủ công đại thần nào bi ai, nào chê cười, nào mắng nhiếc, nào chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cãi tới cãi lui loạn xạ rời sân, A Đẩu mới liếc nhìn Triệu Vân, dè dặt gọi: “Sư phụ”
A Đẩu thấy hốc mắt Triệu Vân ửng đỏ, thầm nghĩ không thể kích động người này quá mạnh, bèn nơm nớp lo sợ nói: “Ta…Đồ đệ đâu có tính treo cổ, ở trong phòng riết bực mình, cho nên mới muốn nhảy dây chút. Ai ngờ sàng đan này quá trơn, chân trái của ta vấp một cái, sau đó cứ thế, cứ thế…trượt cái soạt xuống…”
Triệu Vân thở dài, khoát khoát tay, không nói gì nữa, đứng dậy rời đi, sẵn tiện kéo cửa phòng lại.
A Đẩu đưa mắt nhìn bóng lưng Triệu Vân, chợt cảm thấy y quá đáng thương. Năm đó Triệu Vân liều sống liều chết, cứu Cam phu nhân và A Đẩu ra từ trong đám loạn quân, chẳng bao lâu sau Cam phu nhân nhiễm bệnh quy thiên, để lại A Đẩu cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, bùn nhão không đỡ nổi tường*, chưa từng phấn đấu vì bất cứ chuyện gì. [*ý nói bất tài vô dụng không làm nên thành tựu gì]
Lưu Thiện văn theo Gia Cát, võ tòng Triệu Vân, vậy mà chả hiểu sao lại học thành một tên phế vật như thế? A Sán lắc lắc đầu, trăm mối không cách nào giải, tiện tay kéo sàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-tu-pha-suat/1352842/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.