Chương trước
Chương sau
Sau đó, Lưu Tú Cầm không biết ăn nhầm thuốc gì, thay vì trách mắng Hàn Tuyết lại nhìn chằm chằm Diệp Phàm với ánh mắt sắc bén.  

Ba mươi giây sau, Diệp Phàm đột nhiên bật cười, Lưu Tú Cầm buồn bực không rõ anh cười cái gì.  

Diệp Phàm nheo mắt nói: “Bà thật sự tin Diệp Tử Long sẽ tốt bụng mà cho tôi 2 tỷ sao? 2 tỷ đấy!”  



“Nhà họ Diệp mặc dù cực kỳ giàu, nhưng cũng không phải cái máy in tiền, một người con bị bỏ rơi như tôi có tư cách cầm 20 tỷ sao?”  

“Tôi...”, Lưu Tú Cầm cứng họng, vấn đề này bà ta thật sự chưa hề cân nhắc.  

Theo suy nghĩ của bà ta, sự tồn tại của nhà họ Diệp ở thủ đô vô cùng thần thánh, những lời mà họ nói ra nhất định đáng tin.  



Đương nhiên, đây là một suy nghĩ vô cùng ấu trĩ, bà ta sẽ không nói ra, nói ra thì có vẻ hơi buồn cười.  

Trong lòng Lưu Tú Cầm lại vội thay đổi mà nói: “Không phải hắn ta nói tiền sẽ vào tài khoản trong vòng 10 phút sao? Nhận được tiền rồi thì chúng ta sẽ đi, không quan tâm đến những việc khác nữa”.  

“Hừ, tiền nhà họ Diệp không dễ cầm, cẩn thận có mạng cầm mà không có mạng tiêu đấy!”, Diệp Phàm hừ lạnh nói.  

“Vậy cậu... ý cậu như thế nào? Cậu không đồng ý nhận thua để lấy tiền? Cậu cũng không muốn thử sao?”  

Lưu Tú Cầm lạnh lùng nói, 2 tỷ đấy, cho dù Diệp Phàm bị gãy tay gãy chân thì cũng đáng.  

“Không phải là không muốn, mà là không thể, bọn họ không có tư cách để tôi đầu hàng, chuyện này kết thúc ở đây!”, Diệp Phàm đứng lên và nói.  

Hoắc Thanh Thanh gửi tin nhắn cho anh, kêu anh đến Tụ Phúc Lâu tìm cô ta.   

Diệp Phàm cũng lười nói chuyện vô nghĩa với Lưu Tú Cầm, cho dù bà ta có sửa đổi tính tình hoặc cách nói chuyện, mục đích cũng chỉ có một, đó là tiền!  

Sự cứng rắn của Diệp Phàm khiến Lưu Tú Cầm trợn mắt quát lớn: “Cậu không cần tiền vậy thì chọn cái thứ hai, được lắm, cậu và Hàn Tuyết li hôn đi, không thể vì phiền phức của cậu mà ảnh hưởng đến con gái tôi được”.  

“Mẹ, con nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, con không li hôn, mẹ đừng bao giờ nhắc đến nữa”, Hàn Tuyết tức giận nói.  

“Đủ rồi!”  

Lưu Tú Cầm cũng quát lên: “Lần này không bình thường, trước đây mẹ để tùy ý con, nhưng bây giờ bắt buộc phải li hôn”.  

“Một người là cậu chủ của nhà họ Diệp, một người là thằng con bị bỏ rơi, mặc dù đều mang họ Diệp đấy, nhưng ai mạnh anh yếu, thằng ngốc còn nhìn ra được, sao con lại hồ đồ như vậy, mẹ muốn tốt cho con, con phải nghe mẹ lần này”.  

Lưu Tú Cầm đứng trên đỉnh cao của vấn đề mà chỉ huy, nhìn thì như đang mắng Hàn Tuyết nhưng thực ra là đang ép Diệp Phàm phải lựa chọn.  

Tuy nhiên, Diệp Phàm sao có thể chọn cái thứ nhất, đầu hàng trước Diệp Tử Long, không bằng giết chết anh đi.  

Diệp Phàm phớt lờ Lưu Tú Cầm, trực tiếp nói với Hàn Tuyết: “Hàn Tuyết, anh có việc phải đi trước, chỉ cần em nhớ rằng, Diệp Phàm này có chết cũng không đề em bị một chút tổn thương!”  

Nói xong, Diệp Phàm sải bước lớn rời đi, Hàn Tuyết mỉm cười, nhanh chóng quay người lên lầu, để mặc Lưu Tú Cầm chửi bới.

Sau khi rời khỏi đó, Diệp Phàm lái xe đi thẳng tới Tụ Phúc Lâu.  

Hoắc Thanh Thanh tìm anh, đúng lúc anh cũng đang muốn hỏi xem trong thành phố Cảng có nhân tài nào có thể ra vào cục cảnh sát như chốn không người được không.  

Có thể cây gậy ấy là manh mối duy nhất để điều tra ra hung thủ, nếu không tìm thấy cây gậy ấy thì vụ án này sẽ đi vào bế tắc mất.  

Đến Tụ Phúc Lâu thì Hoắc Thanh Thanh đang chờ anh ở đó.  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.