"Đúng thế, kết hợp vai và hông, dùng vai... Bảo cô dùng vai mà...", Diệp Phàm nghiêm túc dạy bảo, nhưng nét vui mừng trên mặt lại bán đứng tâm trạng của anh.
Hoắc Thanh Thanh tức đến mức ngứa răng, Diệp Phàm rắn chắc như một tảng đá, lỡ đụng vào là cô ta cảm thấy đau.
Hơn nửa tiếng sau, hai người ngừng lại, Hoắc Thanh Thanh thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng.
Bộ quần áo luyện võ vốn đã bó sát rồi, bây giờ còn dính sát vào người hơn, đã thế Hoắc Thanh Thanh còn thở mạnh, hai "nắm xôi" phập phồng lên xuống.
Diệp Phàm vội vàng mặc niệm "a di đà Phật", nói mình là người đã kết hôn, không thể có lỗi với Hàn Tuyết, không được có ý nghĩ xấu, không thể nhìn lung tung, nếu không thì sẽ mọc lẹo ở mắt...
"Anh đang lẩm bẩm cái gì đó?", loáng thoáng nghe thấy Diệp Phàm đang thì thầm gì đó, Hoắc Thanh Thanh nghi ngờ hỏi.
"Niệm Phật! Nữ thí chủ, cô không quyến rũ nổi tôi đâu!", Diệp Phàm nói năng hùng hồn.
Hoắc Thanh Thanh sửng sốt, cô ta cúi đầu nhìn bản thân mình, lúc này mới phát hiện ra mồ hôi đã làm ướt sũng quần áo cô ta, thế là cô ta mải vội đứng lên, chạy vào một căn phòng nhỏ bên trong.
Đây là phòng chuyên dùng để luyện võ của Hoắc Thanh Thanh, trong này chỉ không nấu cơm được thôi, còn lại thì đầy đủ hết.
Chẳng bao lâu sau, trong căn phòng ấy vọng ra tiếng nước chảy. Diệp Phàm giơ tay đỡ trán, sao Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258979/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.