Một người phụ nữ bên cạnh kinh ngạc thốt lên, nhà người này kinh doanh đồ trang sức nên chỉ cần liếc mắt là có thể khẳng định đây là cực phẩm của Hòa Điền Ngọc, ngọc mỡ dê, thậm chí trong đó không chứa bất kỳ tạp chất nào.
Thấy vậy, Diệp Phàm nhướn mày, anh cảm nhận được linh khí yếu ớt có trong đó.
Miếng ngọc này giá trị không nhỏ.
Chẳng qua linh khí quá ít, kém xa mấy miếng linh bích trong tay anh.
Nhưng cũng là đồ tốt, nếu có thể có được rồi luyện thành một miếng ngọc bội trừ tà thì khỏi phải nói.
Thấy mọi người đều kinh ngạc, Chung Dật Phi đắc ý nói: “Cái này có là gì, chỉ là chút quà gặp mặt tôi tặng Thanh Thanh mà thôi”.
“Thanh Thanh, đây là ngọc mỡ dê cực kỳ có giá trị, không phải có tiền là mua được đâu, cậu còn không mau nhận lấy, mình ngưỡng mộ cậu ghê”, Hứa Linh Vi vội nói, ánh mắt hiện lên tia đố kị.
Nhưng cô ta biết vì vài nguyên nhân của gia tộc nên cô ta không thể gả cho Chung Dật Phi. Nếu không cô ta cũng chẳng thừa sức giúp Chung Dật Phi theo đuổi Hoắc Thanh Thanh mà đã tự mình nhào về phía gã ta từ lâu rồi.
Mọi người nhìn Hoắc Thanh Thanh, Hoắc Thanh Thanh lại nhìn Diệp Phàm, Diệp Phàm thầm mắng, ý là vứt vấn đề khó giải quyết này sang cho anh.
Mấy người phụ nữ đó nhìn Diệp Phàm với vẻ châm chọc, xem anh xử lý chuyện này thế nào, miếng ngọc quý giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258950/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.