Lại nghe thấy Lê Tuấn rống lên lần nữa, trong tiếng kêu của hắn còn có cả sự kinh hãi.
Chỉ thấy Diệp Phàm đấm mạnh một nhát vào chính giữa lồng ngực Lê Tuấn. Hắn vốn định thoát ra, nhưng lại bị Diệp Phàm túm chặt tay, không sao di chuyển được.
“Phù!”
Lê Tuấn cứ thế mà phun ra máu, một người đàn ông đứng gần đó, sợ tới mềm nhũn chân khi bị bắn máu lên người.
“Lê Tuấn!”
Chung Dật Phi hô lên một tiếng, vội vàng đi tới đỡ Lê Tuấn vừa ngã khuỵu xuống.
“Em không sao, chỉ có điều xương ức bị gãy rồi!”, Lê Tuấn lại nôn ra máu, nhưng vẫn nén đau nói một cách rành mạch.
Chung Dật Phi liền vén áo Lê Tuấn lên, chỉ thấy một vết lõm vừa bằng nắm đấm.
“Lần này vẫn là sơ ý sao?”, Diệp Phàm bình thản nói.
Tất cả mọi người im bặt!
Lời nói điềm đạm nhưng chứa đầy sự chế nhạo, giống như một cái tát mạnh giáng thẳng mặt Lê Tuấn.
Hai cú đấm, chỉ trong ba chiêu đã có thể đánh Lê Tuấn tàn phế, hơn nữa cũng chưa tới một hai phút, điều này lập tức làm thay đổi suy nghĩ của tất cả mọi người.
Mấy cô gái của Tần Ngữ Lan há hốc mồm, không dám tin vào mắt mình!
Hứa Linh Vi vô cùng hoang mang sợ hãi, vừa rồi cô ta còn lên mặt với Diệp Phàm, không biết lát nữa Diệp Phàm có tìm tới cô ta hay không?
“Diệp Phàm, mày đánh trọng thương Lê Tuấn, mày phải đền mạng!”, Chung Dật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258945/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.