Câu nói ấy khiến mọi người bàng hoàng, đám tang lặng ngắt như tờ!
Hàn Tuyết là cháu gái ruột của bà cụ, sao lại dám nói như thế? Sao cô lại dám!
"Hàn Tuyết, con câm miệng lại ngay! Lễ tang của bà nội vẫn chưa cử hành xong đâu!", Hàn Tại Dần giận dữ nói.
Người đã khuất là lớn nhất, Hàn Tuyết nói như thế có thể xem là hỗn xược rồi, khiến người làm bố như ông ta mất hết mặt mũi, chỉ muốn giáng cho Hàn Tuyết một cái tát.
Lưu Tú Cầm ngây ra như phỗng, Diệp Phàm làm Hàn Tuyết mê đắm đến mức nào rồi đây?
Khiến Hàn Tuyết liều lĩnh lên tiếng thay cho anh như thế!
"Bố, mọi người thừa biết bà nội đối xử với Diệp Phàm thế nào rồi đó! Cái chết của bà chẳng liên quan gì đến Diệp Phàm, ai cũng biết điều đó! Hàn Bách Hào cố tình lấy chuyện này ra ép bức Diệp Phàm, không biết có phải bởi vì có tật giật mình hay không!", Hàn Tuyết nói một cách bình tĩnh, đôi mắt nhìn đăm đăm vào Hàn Bách Hào.
Trái tim Hàn Bách Hào khẽ run lên, Hàn Tuyết nói thế là có ý gì?
Thế nhưng gã ta cũng chẳng sợ, cây gậy đã bị cô nàng Chuột Bạch lấy trộm rồi, chứng cứ duy nhất không còn nữa.
Chỉ có một mình Hàn Tử Hiên biết chuyện gã ta giết hại bà cụ, ngay cả Hàn Húc Đông cũng không biết.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Hàn Bách Hào, bà cụ chết thì ai sẽ là người được lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258934/chuong-183.html