Bà ta nhìn về phía Diệp Phàm, tức giận nói: “Diệp Phàm, rốt cuộc là cậu dùng bùa mê thuốc lú gì, nhất định phải khiến nhà tôi tan cửa nát nhà mới vừa lòng sao?”
“Mẹ, mẹ nói vậy sai rồi”.
“Đầu tiên Tiểu Tuyết là vợ con, chuyển ra ngoài sống cùng con là điều hợp tình hợp lý”.
“Tử Di là em gái của Tiểu Tuyết, em ấy muốn sống ở đâu, hay muốn đi cùng bọn con thì người làm anh rể như con chỉ nên ủng hộ, không nên cấm đoán”, Diệp Phàm lạnh lùng liếc nhìn Lưu Tú Cầm, điềm đạm nói.
Nhìn bộ dạng cứng đầu của hai đứa con gái, Lưu Tú Cầm giận tím mặt, xem ra cả hai đứa đều quyết tâm đi theo Diệp Phàm.
Bà ta đảo mắt một vòng, biết nói nặng không nghe, liền tỏ ra nhún nhường nói: “Cậu nói phải chuyển ra ngoài, vậy cho tôi hỏi cậu định dẫn con gái tôi đi đâu? Nếu điều kiện chỗ đó không tốt bằng ở đây, thì đừng hòng tôi để hai đứa nó phải chịu khổ cùng cậu”.
Lưu Tú Cầm nói xong câu này liền nhếch mép cười, bà ta muốn xem xem rốt cuộc Diệp Phàm sẽ trả lời thế nào.
Diệp Phàm thản nhiên nói: “Bọn con sẽ chuyển tới khu biệt thự số một thành phố Cảng, điều kiện ở chỗ đó thế nào chắc mẹ cũng biết rõ”.
“Một khoảng trời, một vùng đất!”
Nghe vậy, Lưu Tú Cầm liền phá lên cười, nhìn Diệp Phàm khinh bỉ nói: “Diệp Phàm ơi là Diệp Phàm, cậu tưởng mình giỏi lắm hả, nếu cậu chuyển tới mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258902/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.