Bằng không sẽ chết mệt nếu ngày nào cũng phải ra ngoài mua thức ăn.
Vừa bước ra khỏi siêu thị, liền nghe thấy phía trước có tiếng hô hoán: “Không xong rồi, có người bị ngất!”
Sau tiếng hô hoán đó, mọi người bắt đầu xúm lại.
Diệp Phàm chau mày, cũng đi tới xem, anh biết y thuật, nói không chừng có thể giúp được gì đó.
Chỉ thấy một người mặc trang phục đời Đường, tóc trắng muốt nằm lăn ra đất, trông cũng phải gần bảy mươi tuổi.
Người đó lúc này hai mắt nhắm hờ, toàn thân co quắp, môi tái nhợt và không ngừng run lên.
Ngồi bên cạnh người cao tuổi này là một cô gái vô cùng xinh đẹp, bên cạnh tay cô ta còn thấy chiếc túi Chanel nằm lăn lóc.
“Có ai là bác sĩ không, có thể cấp cứu cho ông nội tôi không, tôi cầu xin mọi người...”, cô gái mắt đẫm nước, cầu xin mọi người xung quanh.
“Cô gái à, cô phải gọi cấp cứu mới đúng, bây giờ chẳng ai dám tuỳ tiện cứu người đâu...”, một bà lão cô nhìn thấy cô gái lo tới phát khóc, cũng chỉ biết khuyên một câu.
“Tôi gọi cứu thương rồi, nhưng bọn họ cũng cần có thời gian để đi tới đây, có ai là bác sĩ không xin hãy giúp tôi với...”
“Mọi người yên tâm, tôi sẽ trả tiền, 100 ngàn tệ, 500 ngàn tệ, một triệu...chỉ cần có thể cứu được ông tôi, tôi sẽ báo đáp...”
Biết có người sợ bị lừa, nên cô gái vội vàng nói.
Thấy ông cụ không ngừng rên rỉ, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258881/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.