Chương trước
Chương sau


Đúng lúc này, một tràng vỗ tay vang lên từ trong đám đàn em.  

“Mẹ nó, ai đang vỗ tay đấy, lăn ra đây cho tao…”  

Diêm Thiết Sơn tức giận vô cùng, lúc này thế mà còn có người dám vỗ tay, hắn ta nổi lên sát ý.  



“Đại Mãng, tên khốn mày làm gì vậy?”, người đàn ông mặc đồ đen quay đầu lại tức giận quát.  

Chỉ thấy một người đàn ông đội mũ thong dong bước ra, người đàn ông này rất bình tĩnh tháo mũ xuống.  



“Mày không phải là Đại Mãng?”, người đàn ông đồ đen thảng thốt. Vóc dáng của người này rất giống đàn em dưới tay mình là Đại Mãng, vừa rồi gã còn thấy kỳ lạ, sao hôm nay Đại Mãng lại đội mũ, ra vẻ cái quái gì.  

Chỉ là bị Diêm Thiết Sơn đánh nên cũng quên mất chuyện này.  

“Ha ha, chẳng phải bọn mày đang tìm tao sao? Mới có mấy giây thôi đã không nhận ra rồi à?”  

Người bỏ mũ xuống chính là Diệp Phàm. Sau khi đến đây, anh kéo một người ra, sau khi hỏi thăm thì anh đánh ngất người đó, mặc đồ của người kia rồi trà trộn vào trong.  

Anh không ngờ lại nghe được tin tức này, khiến anh cảm thấy có chút may mắn. Nếu hôm nay không đến, sớm muộn gì biệt thự số một cũng bị chúng tra ra được.  

Đến lúc đó, Hàn Tuyết bị bắt đi, anh có hối hận cũng đã muộn rồi.  

“Thì ra là mày, còn dám trà trộn vào nơi này đúng là to gan!”, Diêm Thiết Sơn chỉ vào Diệp Phàm tức giận gầm gừ. Diệp Phàm trà trộn vào đây mà không ai phát hiện khiến hắn ta cảm thấy bị sỉ nhục. Đàn em của mình có đến tận mấy trăm người nhưng chẳng một ai nhận ra.  

Nhưng hắn ta cũng không hề sợ.  

“Ha ha, bọn mày muốn tìm tao, tao tự mình đến đây không phải càng tốt hơn sao?”, Diệp Phàm lạnh nhạt cười.  

“Thằng oắt mày hay lắm”.  

Diễm Thiết Sơn cười ẩn ý nói: “Tao biết mày đánh đấm giỏi lắm. Tuy tao không tận mắt thấy mày đánh với thằng người Tịch nhưng cũng đã nghe nói rồi. Nói thật, tao khá bội phục mày về chuyện này”.  

“Có thể đánh ngã được thằng người Tịch, Diễm Thiết Sơn tao kính trọng mày là một người đàn ông đích thực. Nhưng…”  

Diêm Thiết Sơn dứt lời bèn quay lại: “Mày cũng biết Long Lân là gì rồi đấy, đó là tác phẩm tuyệt vời của bậc thầy Âu Dã Tử. Nếu mày đồng ý giao Long Lân ra, sau này mày chính là anh em của Diêm Thiết Sơn tao đây, tao sẽ cho mày mười triệu, sau đó đưa một nửa đội bảo vệ mỏ này cho mày quản lý, thế nào?”    

Nói rồi Diêm Thiết Sơn châm một điếu Cửu Ngũ Chí Tôn, ánh mắt sáng quắc nhìn Diệp Phàm, hắn ta tin Diệp Phàm sẽ động lòng.  

Tiền tài có là gì, quan trọng nhất là danh phận anh em của Diêm Thiết Sơn này.  

Diêm Thiết Sơn từ một người đào quặng trở thành ông chủ mỏ quặng Tây Sơn, thủ đoạn và thực lực của hắn ta rất đáng kinh ngạc.  

Trong ngành khoáng sản ở thành phố Cảng, địa vị của Diêm Thiết Sơn có thể nói là người đứng đầu.  

Diệp Phàm không trả lời ngay giống như đang suy nghĩ. Ngược lại, người đàn ông mặc đồ đen ở một bên rất sốt ruột, đội bảo vệ mỏ quặng đều do gã quản lý, có rất nhiều món hời béo bở bên trong.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.