Diệp Phàm lắc lắc khẩu súng lục trong tay, người đàn ông không dám do dự chút nào, vội vàng mở cửa xe ra.
“Quỳ xuống!”
Hai người ngoan ngoãn quỳ xuống, bị Diệp Phàm chĩa súng vào người, không dám thả lỏng chút nào.
“Nói đi, ai phái các người đến?”, Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Anh... anh trai, có thể bỏ súng xuống được không?”
“Tôi... tôi sợ...”
“Bốp...”
Phản ứng của Diệp Phàm rất đơn giản, tát một cái thật mạnh lên mặt anh ta.
“Đừng có làm tôi mất kiên nhẫn!”
Chốt súng đằng sau vang lên tiếng “răng rắc” giòn tan, khẩu súng đã được nạp đạn.
“Tôi nói, là Diệp Tử Long, là cậu cả nhà họ Diệp phái chúng tôi đến đây”, người đàn ông nói ra sự thật mà không do dự chút nào.
Diệp Tử Long!
Nghe đến ba chữ này, Diệp Phàm nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn và độc ác.
Trong cạnh tranh bình thường, Diệp Phàm sẽ không lén lút ra tay với Diệp Tử Long, nhưng nếu như đối phương có mưu đồ gì với người nhà của anh, anh sẽ không quan tâm đến luật chơi nữa.
Nhà họ Diệp ở thủ đô chó má gì đó, trong mắt anh cũng không quan trọng bằng một cọng tóc của Hàn Tuyết.
“Bịch...”
Diệp Phàm đá văng người đàn ông hút thuốc: “Nói tiếp, đừng có để tôi hỏi một câu trả lời một câu, tôi rất nóng tính đấy!”
Liên quan đến sự an nguy của Hàn Tuyết, Diệp Phàm sẽ cực kỳ nóng nảy, mà khi anh nóng nảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258809/chuong-245.html