Hai người vẫn cứ bất động, Lý Trường Tiếu hơi hơi cúi người, môi nở nụ cười.
Diệp Phàm thực sự hết nói nổi, lại mở miệng: “Hay là vậy đi, cô Hà, chúng tôi đi ăn cùng cô và tên nhóc này, sau đó sẽ đưa cô về, nếu cô còn lo ngại, có thể gọi người nhà cùng đến đó, cô thấy sao?”
Nói đến đây, Diệp Phàm đánh mắt với Hàn Tuyết, Hàn Tuyết cũng lên tiếng khuyên bảo.
“Vậy… cũng được, nhưng tôi không uống rượu đâu”.
“Ha ha ha”
Hà Mục Linh vừa dứt lời, xung quanh liền rộ lên những tiếng cười, không phải cười châm chọc mà là thấy thú vị.
Suy cho cùng thì trong cái xã hội vật chất là trên hết này, “yêu từ cái nhìn đầu” dường như chỉ còn trong tiểu thuyết.
Gương mặt trắng như trứng gà bóc của Hà Mục Linh đỏ bừng lên, hai tay vặn lấy nhau không ngừng.
Lý Trường Tiếu nhìn Diệp Phàm đầy cảm kích, tiếp tục thuận nước đẩy thuyền: “Chú Diệp, chuyện còn lại chú xử lý đi, cháu phải giữ hình tượng!”
Diệp Phàm trợn mắt, suýt nữa bồi thêm cho hắn một phát đá.
Đám đông dời mắt về phía hai người đang quỳ dưới đất, người nào người nấy sụt sùi khóc lóc.
Diệp Phàm nhìn bà béo, lạnh nhạt nói: “Phiếu của bà là thật hay giả, tự bà nói rõ đi”.
Bà béo run cầm cập, sao dám nói dối nữa, khóc lóc nói: “Là giả, là phiếu giả ạ”.
“Xùy”.
Mọi người đồng loạt kêu xùy xùy, ánh mắt nhìn bà béo chứa đầy sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258766/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.