Chương trước
Chương sau
Phía sau lưng ngoài vẻ đẹp tự nhiên thì rất khó để luyện tập cho phần sau lưng trở nên đẹp hơn.  

Lưng nhiều thịt sẽ mất đi đường uốn cong, trông chẳng hề đẹp chút nào.  

Nhưng ít thì lại lưng thành tấm lưng lồi lõm trông giống một bộ xương, gầy trơ xương, rất xấu.  



Một tấm lưng đẹp, mịn màng, cân đối.  

Diệp Phàm không ngờ Hạ Sương Nhi có vẻ ngoài nhu mì lại còn có được một vóc dáng tuyệt vời như vậy.  



Bị Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào lưng như vậy, một cô gái chưa chồng như Hạ Sương Nhi xấu hổ mặt đỏ bừng.  

Cũng may lúc này cô ta đã vùi vào lòng mẹ mình để che giấu vẻ xấu hổ, nếu không để lộ ra chính diện cho Diệp Phàm, có lẽ cô ta sẽ xấu hổ đến choáng mất.  

Diệp Phàm hít sâu một hơi, giơ tay lên sờ tấm lưng mịn màng của Hạ Sương Nhi.  

Động tác này làm Hạ Sương Nhi khẽ run lên, đây là lần đầu tiên cô ta bị đàn ông tiếp xúc như vậy.  

Vẻ mặt Diệp Phàm rất nghiêm túc, di chuyển qua lại trên lưng Hạ Sương Nhi, chị Hạ khiếp sợ nhìn theo. Nếu không phải chị ta tin Diệp Phàm thì chắc chắn sẽ tưởng anh là lưu manh.  

“A…”  

Hạ Sương Nhi bỗng kêu lên một tiếng như cảm thấy hơi đau.  

Sau đó thấy trên lưng cô ta dần xuất hiện một đóa hoa màu đỏ máu.  

Quái dị, mê hoặc!  

Chị Hạ hoảng sợ đến mức không nói nên lời, chị ta dám khẳng định Hạ Sương Nhi không hề có hình xăm trên người. Nhưng bây giờ trên lưng con gái lại xuất hiện một đóa hoa quái dị.  

Đóa hoa này giống hệt hoa Bỉ Ngạn mà Hạ Sương Nhi thêu để cạnh bàn.  

Lúc này Diệp Phàm mệt đến toát mồ hôi, anh đang dùng nội lực của mình để thôi thúc nên tiêu hao rất nhiều sức lực của anh.  

“Đúng vậy chị Hạ, bây giờ có thể chứng mình cô Hạ bị hạ Chiêu Hồn Chung. Đây là hoa Bỉ Ngạn, chính là hoa gọi hồn, vật trung gian chính là mấy món đồ thêu đó!”, Diệp Phàm trầm giọng nói.  

Đến lúc này dù có lương thiện thế nào, chị Hạ cũng đoán ra được Chiêu Hồn Chung này là do Hoa Bà Bà có lòng tốt đó hại họ.  

“Tại sao? Chúng tôi không thù không oán với bà ta, tại sao lại hại chúng tôi…”, chị Hạ bật khóc nói.  

Diệp Phàm không thể trả lời, trong lúc Hạ Sương Nhi học thêu từ chỗ Hoa Bà Bà, Hoa Bà Bà đã dùng cách đặc biệt để dung nhập hoa Bỉ Ngạn vào trong cơ thể Hạ Sương Nhi, dùng máu thịt và tinh khí của cô ta để nuôi hoa Bỉ Ngạn.  

Mỗi tháng phải thêu một bức tranh để thôi thúc Chiêu Hồn Chung, đợi hoa Bỉ Ngạn hoàn toàn chín rồi thì người hạ chung sẽ đến lấy đi để kết nối hai thế giới âm dương, nhằm đạt được hiệu quả đến âm phủ.  

Đến lúc đó Hạ Sương Nhi sẽ chỉ còn là một cái xác vô hồn.  

Đây chỉ là một trong những suy đoán của Diệp Phàm, còn một khả năng độc ác hơn nữa.  

Đợi đến lúc sau khi hoa Bỉ Ngạn trưởng thành, Hạ Sương Nhi không còn là chính cô ta nữa mà sẽ biến thành một người khác. Linh hồn của cô ta sẽ bị thay thế, trở thành linh hồn mà Hoa Bà Bà gọi đến.  

Chẳng qua Diệp Phàm cũng hơi nghi ngờ với khả năng thứ hai. Khả năng này quá hão huyền, ngay cả bản thân anh cũng rất khó tin. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.