Lưu Tú Cầm vô cùng kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng vô cùng bực bội, Diệp Phàm dám gọi thẳng tên bà ta
“Diệp Phàm, cậu đúng là loại người ăn cháo đá bát, tôi là mẹ cậu, mẹ vợ của cậu, thế mà cậu dám gọi thẳng tên của tôi ra à, cậu không sợ bị trời đánh sao?”, Lưu Tú Cầm hét lên, nắm chặt tay
Diệp Phàm vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng: “Tôi chỉ tuỳ việc mà xét thôi, bà đừng có càn dở với tôi, bà phải di chuyển Đông Ngọc Điêu này ngay lập tức, ngay bây giờ!”
“Diệp Phàm, cậu đừng có mà quá đáng, mẹ cậu là phụ nữ thì làm gì có sức mà chuyển nó đi được, để tôi chuyển thay”.
Lúc này, Hàn Tại Dần mới đứng dậy nói, Lưu Tú Cầm lập tức có khí thế, đi đến trước mặt Hàn Tử Di và Hàn Tuyết, mắng chửi hai người là loại người vong ân phụ nghĩa.
Hàn Tuyết cũng không để ý đến bà ta, khối ngọc này là do Diệp Phong đặt ở đây để trấn phong thủy.
Hàn Tại Dần đi đến chỗ khối ngọc, đưa hai tay ra ôm lấy phần đế.
“Hây da…”
Ông ta khẽ quát một tiếng nhưng khối ngọc vẫn không hề động đậy.
Hàn Tại Dần kinh ngạc, chỉ là một khối ngọc tầm một mét thôi mà lại nặng như thế.
Hàn Tại Dần không tin, lại tiếp tục cố hết sức nâng lên, nhưng khối ngọc vẫn không hề nhúc nhích.
Ông ta đứng dậy, cảm thấy hơi xấu hổ, một người đàn ông như mình mà lại
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]