Chương trước
Chương sau


Nhìn về phía giọng hát cất lên, Hàn Bách Hào bưng hai ly cocktail đi về phía bọn họ.  

“Chủ nhân, con ruồi nhặng đó bay tới rồi, đợi lát nhất định phải đuổi đi mới được...”, Tần Tiểu Điệp khẽ cười nói.  



Diệp Phàm đanh mặt: “Cô uống nhiều quá rồi đấy hả, bình thường lại chút cho tôi”.   

“Gọi tên tôi được rồi, Diệp Phàm, anh Diệp gì cũng được tuỳ cô”.  



Diệp Phàm không chút khách khí, hai chữ “chủ nhân” này có chút tà mị, dễ khiến người khác hiểu nhầm.  

“Diệp Phàm, bỏ cái tay thô kệch của cậu ra, mau buông cô Tần ra!”, Hàn Bách Hào tức giận vô cùng, gã ta vừa mới rời đi lấy rượu quay lại đã thấy Tần Tiểu Điệp thả thính Diệp Phàm, vì thế khiến gã ta vô cùng tức giận.  

Tần Tiểu Điệp sở hữu thân hình bốc lửa, vẻ đẹp mê người, cùng với mái tóc dài đỏ rực, khiến gã ta cảm thấy bị kích động không thôi, vừa rồi hai người bọn họ cùng nhau khiêu vũ thiếu điều thiêu cháy gã ta.  

Chỉ không ngờ lại gặp phải Diệp Phàm, mà hơn nữa Diệp Phàm lại còn đang choàng tay lên đôi vai trần của Tần Tiểu Điệp, gã ta còn chưa được chạm vào bờ vai ấy.  

“Hàn Bách Hào, thật là có duyên, lại gặp anh ở đây”, Diệp Phàm cười ha hả, liền nhấc cánh tay đang choàng qua vai Tần Tiểu Điệp ra.  

Hàn Bách Hào lạnh lùng nói: “Một người đàn ông đã có vợ như cậu chạy tới mấy nơi như này làm gì?”  

“Có phải là đang muốn dụ dỗ các con gái nhà người ta hay không? Tôi nói cho cậu biết, tuy nhà họ Hàn chúng tôi đã đuổi cậu ra khỏi cửa, nhưng không cho phép cậu làm ra những chuyện bại hoại gia phong ảnh hưởng tới danh tiếng nhà họ Hàn. Tôi sẽ nói chuyện này lại với Hàn Tuyết, để cô ta tự xử lý”.  

“Hơn nữa, Tần Tiểu Điệp không phải là người mà một thằng ở rể như cậu có thể động chạm vào, có hiểu không hả?”  

Hàn Bách Hào giáo huấn một hồi, rồi lại thay đổi nét mặt, quay ra nhìn Tần Tiểu Điệp, cười nói: “Cô Tần, đây là Diệp Phàm thằng ở rể của nhà họ Hàn chúng tôi, nếu như đã mạo phạm tới cô, thì tôi xin phép thay mặt cậu ta xin lỗi cô!”  

“Ở rể? Anh nói anh ấy là thằng ở rể á?”, Tần Tiểu Điệp chỉ về phía Diệp Phàm, cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cô ta không biết Diệp Phàm đã kết hôn, và càng không biết anh lại còn ở rể.  

“Đúng vậy, đã từng ở rể nhà họ Hàn, nhưng...bây giờ thì đã bị tôi đuổi ra khỏi nhà họ Hàn rồi. Còn tôi chính là gia chủ nhà họ Hàn, bởi vậy nếu cậu ta đã mạo phạm tới cô, tôi vẫn sẽ đứng ra xin lỗi, hay là để tôi mời cô một ly, cô thấy thế nào?”, Hàn Bách Hào ra vẻ đắc ý, đưa ly cocktail tới trước mặt Tần Tiểu Điệp.  

Gã ta cảm thấy sung sướng khi có thể lăng mạ được Diệp Phàm, trong lòng thầm nghĩ con cháu nhà họ Diệp ở thủ đô thì đã sao chứ?  

Chẳng qua cũng chỉ là đứa bị ruồng bỏ mà thôi. Còn gã ta đã ôm được chân của Diệp Tử Long thì còn phải sợ Diệp Phàm sao.  

Diệp Phàm đứng một bên mặt vô cảm, còn Tần Tiểu Điệp chỉ cười, sau đó tao nhã nhận lấy ly cocktail.  

“Cheers!”  

Hàn Bách Hào lại lần nữa tỏ ra đắc ý, nâng ly lên chạm, song Tần Tiểu Điệp lại thẳng thừng ngó lơ.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.