Chương trước
Chương sau
Ba người rời khỏi không lâu liền có một đội nhỏ tìm đến.  

Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn dưới đất, đám người không ngừng kêu lên phẫn nộ, đặc biệt trong đó có người đến đầu cũng không còn.  

“Đuổi theo, chắc chắn nó có người trợ giúp, nhất định phải giết sạch bọn chó chết đó!”  

Tên đội trưởng rống lên, người không xác định được này khiến bọn họ giận điên, nhưng cũng khiến họ hơi khiếp sợ.  



Vì có hai người trong đó rõ ràng là bị giết chết chỉ trong tích tắc.  

Bên một con suối nhỏ, Diệp Phàm đặt Hy Hy xuống, lấy lá thuốc từ trong túi áo ra, dùng đá nghiền nát.  



Âu Dương Ngọc Quân dùng nước rửa sạch vết thương, đắp lá thuốc lên, mặt hiện lên sự đau đớn khó tả, giống như bị kiến cắn.  

Nhưng lần này Âu Dương Ngọc Quân sống chết cắn chặt răng, không phát ra bất kỳ tiếng kêu nào, sợ sẽ dẫn đám người mặc đồ đen kia đến.  

Lúc sau Âu Dương Ngọc Quân vui mừng phát hiện ra vết thương của cậu ta dần dần không còn đau nữa, hơn nữa có cảm giác mát lạnh.  

Đây là lá thuốc gì vậy? Lại có hiệu quả tốt như này.  

Lập tức trong mắt cậu, hình ảnh Diệp Phàm càng thần bí hơn.  

“Hy Hy, để anh giúp em kiểm tra, em thả lỏng ra…”  

Thấy Âu Dương Ngọc Quân đã không còn khả năng nhiễm trùng vết thương, Diệp Phàm đưa tay đặt lên ngực của Hy Hy.  

Được một lúc, đôi mày anh lập tức chau lại, anh không nhìn nhầm, tim của Hy Hy đúng là có vấn đề.  

Vừa anh quan sát mệnh cung của Hy Hy, cũng là vị trí giữa hai ch ân mày có màu đỏ bất thường, đó là biểu hiện của bệnh tim.  

“Anh Phàm, sao rồi?”, Âu Dương Ngọc Quân căng thẳng hỏi.  

Diệp Phàm suy nghĩ một lúc, nói: “Tim có vấn đề, tôi đoán là từ khi còn trong bụng mẹ chưa ra đời đã chịu kinh sợ!”  

Âu Dương Ngọc Quân biến sắc, kích động nắm chặt lấy tay Diệp Phàm: “Anh Phàm, đúng, đúng vậy ạ…”  

Ngay sau đó, Âu Dương Ngọc Quân đứng bật dậy, rồi lại quỳ gối lạy Diệp Phàm: “Anh Phàm, xin anh cứu Hy Hy, Âu Dương Ngọc Quân tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa cho anh…”  

“Đứng dậy!”  

“Dưới gối đàn ông có ngàn vàng, không được phép quỳ!”  

Diệp Phàm vội đỡ Âu Dương Ngọc Quân dậy: “Học y cứu người là chuyện nên làm, tôi sẽ cố gắng hết sức!”  

Diệp Phàm không nói chắc chắn, đây không phải ngày một ngày hai mắc bệnh, mà là bị ảnh hưởng từ trong bụng mẹ, có thể nói khá nghiêm trọng.  

Theo bình thường, Hy Hy không thể sống lâu như vậy, càng không thể chạy trốn trong rừng sâu cùng Âu Dương Ngọc Quân lâu như thế.  

Điều này nói lên Âu Dương Ngọc Quân không hề đơn giản, chắc chắn Hy Hy đã dùng rất nhiều đồ vật quý giá, chứ không chỉ là thuốc thang bình thường.  

“Yên tâm đi, Hy Hy vẫn có thể kiên trì một thời gian, đợi chúng ta làm xong chuyện, tôi sẽ chữa trị đàng hoàng cho cô bé!”, Diệp Phàm nói để cậu ta yên tâm.  

Đúng lúc này điện thoại vệ tinh trong tay anh reo lên.  

Sau khi vào rừng sâu, điện thoại thường không có tín hiệu, anh cùng mấy người Tống Râu đều dùng điện thoại vệ tinh.  

“Diệp Phàm, đám người này gian xảo quá, theo như tình báo của chúng tôi, bọn họ đã đến trấn Ô Sao ở biên giới rồi, chúng ta tập hợp ở đó nhé!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.