Chào tạm biệt xong, Diệp Phàm giậm mạnh chân ga, động cơ gầm rú điên cuồng, chiếc xe lao như tên bắn về phía trước.
“Người bạn này của chú không tầm thường nha…”, không biết tự khi nào, lão Thương đã đứng sau Tống Râu, nghiêm nghị nói.
Tống Râu cười khổ: “Nếu em nói em chỉ biết thân phận của cậu ta là đi ở rể, anh tin không?”
Tống Râu lắc lắc đầu quay đi, để lại lão Thương sửng sốt, kinh ngạc đến rớt cả cằm!
……
Trong khu biệt thự số một, cửa phòng ngủ khe khẽ mở, Hàn Tại Dần rón rén nhẹ nhàng bước ra.
Ông ta và Lưu Tú Cầm không đợi được Hàn Tuyết, khiến Lưu Tú Cầm cực kỳ tức giận, liền kéo Hàn Tại Dần đi ngủ, nhưng nằm xuống rồi, Hàn Tại Dần không tài nào ngủ được.
Ngược lại Lưu Tú Cầm đặt lưng xuống chưa đến năm phút là ngủ ngay, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhỏ nữa.
Muộn như này rồi mà Hàn Tuyết vẫn chưa về, Diệp Phàm thì mấy ngày nay không ở đây, giống như là mất tích vậy, điện thoại cũng không liên lạc được.
Ông ta hơi lo lắng, đặc biệt là sau khi nghe lời nói của Lưu Tú Cầm lúc tối, ông ta cảm thấy phải nói chuyện này cho Diệp Phàm biết.
Cầm điện thoại lên tìm số của Diệp Phàm, lúc này đã là một giờ đêm, gọi vào giờ này thực sự không thích hợp.
“Haiz...”, Hàn Tại Dần cai thuốc đã lâu, nay lại châm cho mình một điếu, đặt điện thoại xuống.
Lưu Tú Cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258514/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.