Còn Hàn Tuyết lại chính là con gái ruột của bà ta, vậy mà Lưu Tú Cầm lại không hề do dự quá nhiều mà đã đồng ý.
Đợi bà ta tự tâng bốc bản thân mình xong, Diệp Tử Long mới đứng dậy đi tới trước bàn làm việc của mình, lấy một cái hộp gấm ra đi về phía bà ta.
“Được tạo ra ở Myan, làm từ loại ngọc lục bảo đế vương có niên kỷ cổ xưa, tôi có được nó từ phòng đấu giá của Christie, giá trị mười lăm triệu tệ, bây giờ nó thuộc về bà”.
Diệp Tử Long mở hộp gấm ra, một chiếc vòng tay phỉ thúy màu xanh biếc được đặt ngay ngắn trong hộp, màu xanh mơn mởn dường như có thể nhỏ ra nước.
“Trời ơi, cậu Diệp, tôi làm sao dám nhận thứ này chứ. Diệp Phàm chết rồi, đối với chúng ta ai cũng có lợi mà, tôi không thể nhận được đâu…”
Lưu Tú Cầm hơi kích động, ngoài miệng nói không muốn nhưng tay đã đưa ra, đeo chiếc vòng phỉ thúy đó lên tay trái của mình.
“Ui trời, hợp quá đi, giống như được làm ra cho tôi đeo vậy…”
“Thứ này mà bỏ đi thì đáng tiếc lắm…”
Trên mặt Lưu Tú Cầm tràn ngập sự vui vẻ, tay trái giơ lên cao cao, để chiếc vòng ánh lên dưới ánh đèn.
Hàn Tử Hiên thấy thế thì rất ghen tị, đó là một chiếc vòng tay phỉ thúy có giá mười lăm triệu tệ đó.
“Tử Hiên, cháu thấy nó có đẹp không?”, Lưu Tú Cầm đột nhiên hỏi Hàn Tử Hiên.
Hàn Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258400/chuong-450.html