Diệp Phàm cảm thấy bầu không khí có chút không ổn, anh ho khan hai tiếng: “Mọi người vẫn nên đi ra ngoài đi, hình ảnh tiếp theo để mọi người thấy thì không được ổn lắm”.
Hàn Tuyết cau mày nói: “Không được, có cái gì mà em không thể nhìn nữa? Anh đã giấu em rất nhiều chuyện rồi, đừng giấu gì thêm nữa!”
Diệp Phàm cười khổ: “Không phải anh muốn giấu em, mà anh muốn để Ngọc Quân chữa trị cho anh, không thể để bị ảnh hưởng được, nên mọi người hãy ra ngoài đi!”
“Thật?”
Diệp Phàm nghiêm túc gật đầu, Hàn Tuyết cũng không cố chấp nữa, kéo cánh tay nhỏ của Hoắc Thanh Thanh, nói: “Chúng ta ra ngoài chờ anh ấy đi”.
“Ấy…”
Hoắc Thanh Thanh vốn có cá tính mạnh mẽ không chịu trói buộc, thế nhưng lúc này lại không khác gì cô vợ nhỏ, bị Hàn Tuyết kéo ra ngoài.
“Hy Hy, em đi ra ngoài chơi với hai chị đi, anh và anh trai em có chuyện cần phải bàn bạc”, Diệp Phàm gõ nhẹ một cái l3n đỉnh đầu Hy Hy, nói.
Hy Hy nghiêng đầu nhìn anh: “Có phải các anh muốn chơi với hoa cúc không?”
“Ha ha ha…”
Cánh cửa được đóng lại, chỉ để lại một chuỗi tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc. Diệp Phàm xấu hổ vô cùng, cô bé này quá thông minh.
“Hì hì, anh Phàm… Hì hì…”
Âu Dương Ngọc Quân lấy một cái bình thủy tinh ra, bên trong chứa chất lỏng màu xanh ngọc bích, cứ nhìn Diệp Phàm không ngừng cười đê tiện, khiến cho ‘cúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258394/chuong-453.html