Đập cái tay đang quấy rối xuống, cô gắt: “Bị thương vậy mà anh còn không yên, xem ra vết thương còn nhẹ chán…”
Diệp Phàm cười ha ha, bị thương mà được hưởng thụ sự phục vụ của Hàn Tuyết thì anh cũng muốn bị thêm vài lần.
Bôi xong, Hàn Tuyết lại nắm tay anh, do dự một hồi nói: “Anh muốn tới thủ đô à?”
Diệp Phàm bình tĩnh đáp: “Ừ, việc đã đồng ý thì không thể nuốt lời được!”
“Vậy anh phải chăm sóc bản thân. Thủ đô là địa bàn của nhà họ Diệp và họ Lâm, nếu họ biết hướng đi của anh thì sẽ ra tay với anh đấy!”, Hàn Tuyết lo lắng căn dặn.
Diệp Phàm cười, ôm cô vào lòng: “Yên tâm đi! Họ không chọc anh thì anh cũng không đụng họ làm gì. Còn nếu chọc tới anh, anh cũng không ngồi yên. Đánh thắng thì anh đánh, không thắng được thì anh chạy!”
Mấy lời nói nhẹ nhàng này của anh chọc Hàn Tuyết bật cười. Trong hai ngày này, Diệp Phàm luôn theo cô bận việc ở Công Nghệ Tuyết Phàm.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, theo giao hẹn của Diệp Phàm và Chu Tình, anh phải tới thủ đô để hiến tủy.
Ở nhà ga thành phố Cảng, Diệp Phàm đứng cạnh cửa trạm, dáng người thẳng tắp như cây giáo.
Hàn Tuyết dịu dàng sửa lại vạt áo cho anh. Tiếng loa thông báo vang lên, cô mới lưu luyến tiễn Diệp Phàm đi vào cửa trạm.
Diệp Phàm không đi máy bay mà chọn tàu hỏa. Đi máy bay thì tốn hai tiếng, đi tàu hỏa thì phải ngồi mười chín giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258136/chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.