Sàn đá cẩm thạch dưới đầu gối của ông ta thực sự phát ra âm thanh răng rắc, đầu gối ông ta cũng cũng nứt vỡ ra.
“A...”
Ngay lúc này, một tiếng hét vô cùng thảm thiết phát ra từ miệng Thần Hồng, sắc mặt ông ta vô cùng dữ tợn, đau đớn đến tột cùng.
Thẩm Quảng Binh, Thẩm Kiến Bình và tất cả những người có mặt ở đây đều mắt chữ o mồm chữ a, Thần Hồng vừa mới nói các võ quán lớn của thủ đô gặp ông ta cũng phải chào một tiếng thầy cơ mà.
Sao mới nháy mắt đã quỳ rồi?
Thẩm Quảng Binh bắt đầu lộ ra sự lo lắng, Thần Hồng thua thì ông ta cũng thua cược luôn.
Kết quả của việc thua cuộc chính là một cánh tay đó.
Thẩm Quảng Bình giật giật bắp chân, xoay người muốn chạy trốn, nhưng tốc độ của ông ta sao mà so được với Diệp Phàm chứ.
3 giây sau, Diệp Phàm đã nắm lấy cổ ông ta kéo về.
“Ông cậu, thấy tôi không nhiệt tình chút nào sao?”
“Chạy trốn hả?”
Diệp Phàm cười nhạo một tiếng rồi bàn tay còn lại vẫy một cái, con dao găm Long Lân sáng lóa xuất hiện trong tay anh.
Nhìn thấy thế thì đám người đều hét lên sợ hãi, lẽ nào Diệp Phàm thực sự muốn lấy đi một bên tay của Thẩm Quảng Bình.
“Diệp Phàm, tôi là ông cậu của cậu, lẽ nào cậu thực sự định chặt một bên tay của tôi?”.
“Cậu không sợ bị trời đánh, bị người đời nguyền rủa sao?”
Thẩm Quảng Binh đổ mồ hôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258060/chuong-621.html