Trong thời khắc quan trọng mà lại có chuyện xấu, Diệp Phàm hơi khó chịu, lấy điện thoại trong túi quần ra xem, tức khắc vẻ mặt tràn đầy dịu dàng.
Là Hàn Tuyết!
Diệp Phàm liếc nhìn tứ hợp viện cách đó không xa, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy nổi, vợ là quan trọng nhất.
Thì thầm một tiếng, Diệp Phàm mở cửa xe, vào lại bên trong, ấn nút nghe, không đợi anh kịp nói chuyện, giọng nói dịu dàng của Hàn Tuyết đã truyền tới: “Diệp Phàm, anh ở thủ đô có khỏe không?”
“Rất khỏe rất ổn! Mới có hai ngày mà em nhớ chồng rồi à, thơm vợ một cái nhé…”
“Moa…”
Diệp Phàm moa một cái vào mic, âm thanh truyền rõ ràng qua bên kia.
Bên kia, Hàn Tuyết đang ngồi trong văn phòng, gương mặt đỏ bừng.
Ngồi trước mặt cô là Vu Hân Tuệ và Long Linh, họ nghe được tiếng moa thì cười ngã ngửa ra sau, thậm chí còn tạo ra âm thanh.
Tiếng cười như chuông ngân truyền vào điện thoại, Diệp Phàm ngồi trong xe sửng sốt: “Bên cạnh em có người à?”
Trong giọng Hàn Tuyết tràn ngập sự xấu hổ: “Hân Tuệ và Long Linh đang ở đây, đừng nói lung tung, xấu hổ quá đi!”
Diệp Phàm cười ha ha: “Khoảng mấy ngày nữa anh về. Em cứ yên tâm, anh sẽ không hái hoa ngắt cỏ bên ngoài đâu!”
“Hừ, có cho anh cũng không dám!”, Hàn Tuyết hừ nhẹ một tiếng, rồi nói thẳng vào việc chính: “Có một chuyện em cần hỏi ý anh xem anh thấy em có nên tham gia không?”
“Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258015/chuong-642.html