“Haha, cô Tô có thể giúp tôi một chuyện không?”.
“Anh nói đi, tôi đâm vào anh, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được thì tôi đều đồng ý”.
“Cái đó... mông tôi có ba cái châm, cô có thể rút ra giúp tôi được không?”.
Trên ghế sô pha, Diệp Phàm kéo quần xuống một nửa, nằm sấp xuống, rướn người lên thật cao.
Mặt anh lộ rõ vẻ ngượng ngùng, nhưng cũng may mấy chỗ kim đâm cũng ở phía trên, nếu xuống dưới một chút nữa thì lại càng xấu hổ.
Anh tự thề trong lòng, trở về nhất định phải vớt vát thể diện, phải cho con chó lớn đó vô nồi luộc luôn!
Tô Thiến Viên cầm cái nhíp trong tay, hai má đều nóng rực đỏ ửng, lẽ ra cô ta có thể từ chối, nhưng chính cô ta đâm phải Diệp Phàm, trong lòng có chút hổ thẹn.
Hơn nữa, lúc trên xe lửa Diệp Phàm đã giúp mình, cô ta luôn muốn tìm cơ hội để báo đáp.
“Tôi bắt đầu đây…”
Tô Thiến Viên cầm cái nhíp loay hoay một hồi, kẹp lấy đầu kim lộ ra bên ngoài.
Đột nhiên kéo mạnh ra!
“A!”
Diệp Phàm hét lên, một tia máu liền phun ra.
Nhìn chiếc kim châm dài như vậy, Tô Thiến Viên cũng cảm thấy đau giùm, hèn chi Diệp Phàm la lớn như vậy.
“Đến kim thứ hai, anh ráng nhịn chút…”
Có kinh nghiệm rút kim đầu tiên rồi, đến kim thứ hai sẽ nhanh hơn nhiều.
Lại một tia máu phun ra, tiếp theo là kim thứ ba.
“Coong!”
Lúc này cửa phòng bị đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257989/chuong-657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.