Chương trước
Chương sau
Ba ngày sau, nhà họ Diệp ở thủ đô sẽ có cuộc họp trong dòng tộc, để chọn ra tộc tưởng, tin tức này đã truyền khắp giới thượng lưu ở thủ đô.  

Năm gia tộc lớn, tranh đấu không ngừng nghỉ nhưng cũng ràng buộc nhau về lợi ích.  

Nhà họ Diệp chọn ra tộc trưởng, các nhà khác nhất định phải đến, đặc biệt là nội bộ nhà họ Diệp đang bị chia rẽ nghiêm trọng.  

Ông hai nhà họ Diệp – Diệp Chấn Đình chính thức đối đầu với Diệp Chấn Hà, muốn tranh cướp quyền thừa kế, chuyện năm đó các nhà khác đều biết ít nhiều.  

Họ đều ôm tâm lý đến xem kịch hay, nếu như có chuyện ngoài ý muốn, nhà họ Diệp có thể sẽ tan đàn xẻ nghé, nếu như vậy thì năm gia tộc lớn sẽ chỉ còn lại bốn nhà.  

Khi nhà họ Diệp chuẩn bị cuộc họp, Diệp Phàm đang dùng một củ nhân sâm rừng ba trăm năm của Diệp Chấn Hà, đây là một trong những báu vật của ông ta.  

Trong phòng Diệp Chấn Hà, Diệp Phàm trợn ngược mắt nói: “Ông già, ông bủn xỉn thế, nếu như không sớm trị khỏi vết thương của tôi, đến lúc họp gia tộc bị thua, ông già như ông bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, sẽ mất mặt lắm đấy!”  

“Mất dạy!”  

Diệp Chấn Hà tức giận nói: “Tôi từng này tuổi mà còn bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp thì chính là do cậu bất hiếu, mất mặt cũng là mất mặt cậu, không phải tôi!”  

“Ơ này, tôi chưa từng nói muốn làm tộc trưởng gì đó của nhà họ Diệp các ông, cái danh đó còn chả quan trọng bằng tình yêu của vợ tôi!”  

Diệp Phàm thờ ơ nói, Diệp Chấn Hà lập tức giận dựng ngược râu, cái thằng nhóc này nói năng đúng là làm người khác tức chết.  

Đường đường chức danh tộc trưởng của nhà họ Diệp, một trong năm gia tộc lớn, khiến Diệp Chấn Đình tranh đấu mười mấy năm, qua miệng anh lại thành không bằng tình cảm trai gái?  

“Ring ring ring…”  

Lúc này điện thoại reo lên, Diệp Phàm cầm lên nhìn thấy là số của Tô Thiến Viên.  

Anh mới nhớ đến hai chị em Tô Thiến Viên muốn mời anh ăn cơm, Diệp Phàm lập tức đồng ý, vừa hay có thể thoát khỏi ông cụ Diệp Chấn Hà lằng nhà lằng nhằng này.  

“Rắc rắc”.  

Tắt điện thoại, Diệp Phàm cầm củ nhân sâm rừng đưa lên miệng cắn, khóe miệng Diệp Chấn Hà giật giật theo từng tiếng nhai, lòng đau như cắt.  

Nhân sâm rừng ba trăm năm rất khó kiếm, từng có củ nhân sâm một trăm năm ở núi Trường Bạch được rao bán với giá mười hai triệu.  

Mà ba trăm năm càng không thể tính nổi giá trị, đặc biệt là trên thân của củ nhân sâm đã hơi chuyển màu tím.  

Nếu như không bị phát hiện mà sống tiếp mấy trăm năm nữa, có thể trở thành sâm Ngọc Long Tím.  

Mà đó chính là báu vật quý hiếm, nghe nói hoàng đế Càn Long một năm bốn mùa, mỗi mùa đều dùng một cây, mùa hè chống chọi với cái nóng như thiêu đốt, mùa đông bảo vệ khỏi cái lạnh khắc nghiệt, trở thành hoàng đế sống lâu nhất trong lịch sử Hoa Hạ!  

“Phí phạm của trời, đúng là phí phạm của trời…”  

Diệp Chấn Hà bực không biết để đâu hết, thấy Diệp Phàm cứ thế ăn sống nhâm sâm, khiến hiệu quả giảm đi nhiều, nhưng ông ta lại không biết võ công Diệp Phàm luyện vô cùng đặc biệt.  

Diệp Phàm vừa nhai nhân sâm đầy mồm, vừa đi ra ngoài khu nhà, trên đường đi ai gặp cũng đều kính trọng gọi anh là “cậu chủ!”  

“Anh họ, anh đanh làm gì thế?”, Diệp Phàm không có xe, đi ra bên ngoài cửa định bắt taxi, thì có một giọng nói thánh thót vang lên. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.