Chương trước
Chương sau
Một hòn đá bay tới, vừa đúng lúc trúng ngay cây trâm Diệp Phàm đang cầm trong tay, lập tức một làn gió thơm mát kéo tới, một bàn tay trắng thon dài đánh về phía Diệp Phàm.  

Tốc độ chưởng này rất chậm nhưng Diệp Phàm lập tức căng thẳng.  

Anh buông Phương Dao ra, nắm quyền ra tay về phía bàn tay mảnh mai đó,  

“Ầm…”  

Một âm thanh vang dội vang lên, Diệp Phàm rảo chân lùi về phía sau liên tục, lùi mãi đến khi được ba mét thì khó khăn lắm mới dừng lại được.  

“Hóa kình tiểu tông sư?”, Diệp Phàm trầm giọng hỏi.  

“Hừ, tên đàn ông khốn nạn, có sư phụ tôi ở đây, anh chịu chết đi!”, Phương Dao lớn tiếng nói, vẻ mặt oán hận: “Sư phụ bắt lấy hắn đi, hắn dám làm nhục con, con muốn tra tấn hắn cho hả giận!”  

Hoa Vũ Dung hơi nhíu mày, Hoắc Thanh Thanh vội la lớn, khi cô ta vừa lên tiếng thì Hoa Vũ Dung đã ra tay rồi, một chưởng này vẫn hướng về phía Diệp Phàm.  

“Sư phụ, xin người, đừng làm hại anh ấy…”  

Hoắc Thanh Thanh lo lắng hét lớn, muốn xông ra chặn lại, nhưng Phương Dao đã bước ra chặn đường Hoắc Thanh Thanh.  

Cô ta quát to: “Thanh Thanh, hắn dám làm nhục chị, cũng chính là làm nhục sư môn, phải để sư phụ dạy dỗ hắn…”  

“Chị bỏ ra, là chị ra tay trước mà, anh ấy không sai gì cả, tại sao lại bị dạy dỗ...”, Hoắc Thanh Thanh đánh về phía Phương Dao.  

“A a, sư muội, em muốn ra tay sao?”, Phương Dao cười lạnh một tiếng: “Xem ra xuống núi phóng túng quen rồi, ngay cả tôn ti trên dưới cũng quên hết, nếu không đến tìm em thì em đã thành đứa con gái chẳng ra gì rồi!”  

“Để sư tỷ dạy lại cho em cách làm người!”  

Phương Dao cũng không sợ Hoắc Thanh Thanh, thẳng tay đánh một chưởng, Hoắc Thanh Thanh bị cô ta đánh lui ra sau.  

Nhưng Hoắc Thanh Thanh lại tiếp tục đánh, tốc độ ra chiêu càng nhanh, càng mạnh hơn, không hề nương tay.  

“Sư muội, em vậy là không được đâu, loại đàn ông khốn nạn này không có gì tốt cả, chị không ngại nói cho em biết, Tiêu Mặc Sanh của Hồn Thiên Môn đã tới chỗ chưởng môn cầu hôn để em gả cho anh ta nhằm giúp quan hệ hai môn phái càng thêm thân thiết!”  

Phương Dao cười âm hiểm nói.  

Hoắc Thanh Thanh nghe vậy sắc mặt thay đổi ngay lập tức, Hồn Thiên Môn là một phái rất mạnh trong những môn phái về cổ võ, có thể không bằng thiên tài cổ võ của Thiếu Lâm Tự.  

Nhưng chắc chắn cũng là một trong những môn phái hàng đầu về cổ võ, đệ tử môn phái có hơn ngàn người, thế lực vô cùng lớn.  

Mà Tiêu Mặc Sanh quả thực là thiên tài học võ, thực lực rất mạnh trong Hồn Thiên Môn, nghe nói ba tháng trước đã tiến đến cảnh giới hóa kình tiểu tông sư rồi.  

Có thể nói, vô cùng nổi tiếng!  

Nếu hắn ta đề cập với sư phụ về việc kết hôn với Hoắc Thanh Thanh, khả năng cao là chưởng môn sẽ đồng ý với hắn ta, hợp tác với Hồn Thiên Môn chắc chắn sẽ có lợi rất lớn!  

“Thế nào? Sư muội nghe thấy thế thì có phải rất vui không?”  

Phương Dao cười nham hiểm: “Vì vậy, em phải lập tức cắt đứt quan hệ với tên đàn ông khốn nạn đó, nếu không, bản thân không sạch sẽ, sư phụ bị lời ra tiếng, em cũng không gánh nổi tội đâu!”  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.