Chương trước
Chương sau
Tên võ sĩ này mất tự tin, hắn ta liều mình đánh cược một phen, quan trọng nhất là phải tin tưởng tuyệt đối vào tốc độ của bản thân.  

Một người phụ nữ đến cả súng còn không cầm chắc, thì không có khả năng bắn trúng hắn ta.  

Chỉ nghe thấy tên võ sĩ Tịch Quốc đó hét lên một tiếng, sau đó liên tục lắc người qua trái qua phải, khiến Hàn Tuyết khó lòng nhắm được hắn ta.  

“Soạt!”, người này vừa cử động cầm chắc thanh takana xông lên.  

“A!”  

Hàn Tuyết hét lên một tiếng, rồi bất thình lình bóp cò!  

“Phằng phằng!”  

Tiếng súng vang lên, hai viên đạn được b ắn ra, một viên bắn trúng vào đèn tường ở bên cạnh.  

Một viên lại trúng vào tấm thép phía ngách, nhưng cũng chính viên đạn đó đã khiến tên võ sĩ Tịch Quốc đang hùng hổ chạy lên liền ngã xuống cầu thang, lăn mấy vòng rồi gục trước chân Hàn Tuyết.  

Viên đạn này bắn trúng mép tấm thép, sau đó dội ngược lại găm thẳng vào huyệt thái dương của tên võ sĩ đó.  

Tới lúc chết tên võ sĩ này vẫn không thể tin được, hắn ta không phải chết vì viên đạn bắn trực diện, mà lại chết vì viên đạn bắn chệch hướng.  

Số cả rồi!  

Còn Hàn Tuyết vì bắn chết người nên hét toáng lên.  

Diệp Phàm quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ lớn tiếng cười, sau khi lộn nhào một vòng, anh vội vàng chạy tới bên Hàn Tuyết, nhặt lấy thanh takana dưới đất.  

“Soẹt soẹt soẹt!”  

Diệp Phàm cầm thanh kiếm xoay tròn, hai tên còn lại không thể nào chống đỡ được bao lâu, cả hai đều bị chém chết!  

Diệp Phàm lùi về phía Hàn Tuyết, một tay ôm chặt lấy cô: “Tiểu Tuyết, cứ coi như em đã bắn chết một tên xúc sinh đi, những tên Tịch Quốc này độc ác đa đoan, em làm vậy cũng vì quốc gia...”  

Diệp Phàm an ủi một hồi Hàn Tuyết mới từ từ bình tĩnh lại, cắn răng nói: “Đúng, em chỉ giết một tên xúc sinh, bọn chúng đều là xúc sinh...”  

“Long Linh, nói cho tôi biết chúng tôi nên đi hướng nào!”, Diệp Phàm định dẫn Hàn Tuyết tới nấp ở một góc trước, nên liền nói vào tai nghe.  

“Đi về phía bên phải, đi vào trong sẽ có một ngách nhỏ, cần chú ý vì trong đó không có camera, ngách đó dài khoảng sáu mươi mét...”  

“Tiểu Tuyết, đi!”, Diệp Phàm nắm chặt thanh katana, rồi đưa Hàn Tuyết đi về phía bên phải, bên phải dựng toàn những tấm thép, phía bên trái là vài phòng tạp hoá, rất có thể có người ẩn nấp trong đó.  

Sau khi hai vợ chồng Diệp Phàm đi vào ngách nhỏ, Long Linh đã không còn thấy bóng dáng Diệp Phàm xuất hiện trên màn hình máy tính.  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.