Chương trước
Chương sau
Sức lực của Tượng Vương đều hướng về phía trước, giờ bị Diệp Hạo mượn lực một cái thì không ổn định trong chốc lát, Diệp Hạo chớp lấy cơ hội dùng cùi chỏ thú mạnh vào trong ngực đối thủ.  

"Phốc…"  

Tượng Vương bị cùi chỏ đánh một cái vào ngực, cổ họng run lên, phun ra một ngụm máu.  

Mà Diệp Hạo nắm bắt cơ hội lúc này, không buông không tha, dựa vào Bát cực quyền đập thật mạnh vào ngực của Tượng Vương.  

Tượng Vương lần này bị ném mạnh ra ngoài, ngã xuống dưới chân của Vương Trường Thắng.  

Cảnh tượng thay đổi nhanh chóng như vậy làm cho tất cả mọi người ở đó kinh ngạc đến mức choáng cả mặt mày, mạnh yếu thay đổi quá nhanh, ngoại trừ Linh Hồ Uyển Nhi ra, không ai nhìn thấy Diệp Hạo đã làm như thế nào.  

Linh Hồ Uyển Nhi cũng có chút ngạc nhiên trong lòng, Diệp Hạo học rất hỗn tạp, nhưng tất cả đều là công pháp chính thống.  

Phải biết rằng cho dù là Bát Cực Quyền chính thống hay Băng Quyền và Thái Cực Quyền chính thống thì chúng đều là tuyệt mật trong các môn phái võ đạo, tuyệt đối sẽ không cho truyền bá ra ngoài.  

Càng không cần phải nói tới việc Diệp Hạo cùng một lúc học võ thuật chính thống của nhiều trường phái như vậy.  

"Tượng Vương, đứng dậy xử nó, xử nó đi...", Diệp Hạo đi về phía bọn họ, Vương Trường Thắng sợ hãi hét lên.  

Lão ta không biết tiếng Thái, cũng không biết liệu Tượng Vương có nghe hiểu hay không, dù sao thì chắc chắn Tượng Vương cũng cảm nhận được sự hoảng hốt trong giọng nói của lão ta.  

"Gừ...", Tượng Vương giận dữ rống lên, thốt ra một tràng tiếng Thái khó hiểu, đứng dậy lao về phía Diệp Hạo.  

Ông ta có thể thấy được trên người Diệp Hạo cũng có thương tích, chắc sẽ không thể kiên trì chiến đấu lâu với mình, ông ta muốn kéo dài thời gian giày vò Diệp Hạo đến chết.  

Trong trận chiến tiếp theo, mặc dù mọi thứ vẫn diễn ra rất nhanh và quyết liệt nhưng Tượng Vương chỉ liên tục né tránh, không đối đầu trực diện với Diệp Hạo.  

Thời gian trôi qua, trên trán Diệp Hạo xuất hiện mồ hôi, tốc độ tấn công cũng chậm lại, miệng cũng bắt đầu th ở dốc.  

“Tên gian xảo này!”, Diệp Hạo trực tiếp dừng lại, thở hổn hển chửi rủa.  

"Hahaha, ranh con đánh đi chứ, đứng lên đánh đi...", Vương Trường Thắng cười không ngừng, lão ta cũng nhìn ra mục đích của Tượng Vương, chính là muốn tiêu hao sức lực Diệp Hạo.  

Lão ta lớn tiếng nhạo báng, Tượng Vương cũng nhếch miệng cười lạnh, không còn né tránh mà bắt đầu đợt tấn công điên cuồng thứ hai vào Diệp Hạo.  

"Khốn nạn, tên này giở thủ đoạn, không đáng mặt đàn ông...", Miêu Tiểu Liên đứng bên cạnh mắng chửi, trên người Diệp Hạo có vết thương, đánh nhau thời gian dài nhất định sẽ phải chịu thiệt.  

Đây là chuyện không còn cách nào khác, Linh Hồ Uyển Nhi ở bên cạnh đúng lúc lộ ra vẻ mặt lo lắng, đôi mắt lóe lên một tia lạnh như băng, giữa ngón tay kẹp một lưỡi dao chuẩn bị giúp đỡ Diệp Hạo.  

Điều cô ta muốn là Phá Quân còn sống, nếu Diệp Hạo đã mất trí nhớ, chỉ cần được huấn luyện tốt, anh sẽ là một trong những viên đại tướng của cô ta.  

Tham Lang điều khiển Phá Quân là chuyện chưa từng có từ trước đến nay.  

Bây giờ, Diệp Hạo mất trí nhớ, chỉ là một tờ giấy trắng, chỉ cần cô ta dạy dỗ tốt, sẽ là trợ lực cực lớn.  

Tuy nhiên, ngay lúc cô ta chuẩn bị ra tay, một tia sáng bạc lóe lên trong tay Diệp Hạo, tấn công mãnh liệt đâm vào Tượng Vương.  

"Thằng khốn…"  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.