Chương trước
Chương sau
Trong phòng vang lên tiếng đánh nhau, Miêu Tiểu Liên vừa tỉnh dậy đã giật mình, trực tiếp đẩy cửa chạy vào.  

“Hai người đừng…”  

Lời vừa nói được nửa, mặt Miêu Tiểu Liên lập tức ửng hồng: “Tôi chưa nhìn thấy gì hết, hai người tiếp tục đi!”  

Nói rồi, Miêu Tiểu Liên vội vã quay người chạy ra, tư thế của hai người đúng thật là rất kỳ lạ, sáng sớm đã làm chuyện đó rồi…  

Đồng thời, Miêu Tiểu Liên rất chua xót, họ đã như vậy rồi mà Diệp Hạo vẫn nói chỉ là đang giao dịch với Linh Hồ Uyển Nhi, chứ không có quan hệ đặc biệt gì hết.  

Không ngờ Diệp Hạo lại lừa cô ta, e là sắp đến nhà Linh Hồ Uyển Nhi ở rể thật rồi, càng nghĩ càng ấp ức, vành mắt hoen đỏ, mắt rưng rưng lệ.  

Trong phòng, tư thế của hai người kỳ lạ là do đang kiềm kẹp lẫn nhau, mặt Linh Hồ Uyển Nhi đỏ gay, đôi mắt to tròn tràn ngập sát khí.  

Trên mặt Diệp Hạo có vết bầm, khuôn mặt đen sì nói: “Linh Hồ Uyển Nhi, cô bỏ tay ra trước, đó hoàn toàn là do tôi vô thức làm, hơn nữa cô dính sát người tôi như vậy, không thể trách tôi!”  

“Hừ, sờ xong còn không thừa nhận, không đàn ông gì hết, để tôi giết anh, cái gì mà Phá Quân, chị đây không cần nữa!”, Linh Hồ Uyển Nhi nghiến răng nói.  

“Giết đi, cùng lắm thì chết chung, có người đẹp như vậy chết cùng, đến âm tào địa phủ cũng không sợ cô đơn!”, Diệp Hạo không thèm để ý nói.  

Ở nơi người khác không thấy, Linh Hồ Uyển Nhi nắm chặt chiếc trâm cài tóc kề trước tim Diệp Hạo, chỉ cần đâm xuống, Diệp Hạo chắc chắn sẽ chết.  

Mà con dao trong tay Diệp Hạo cũng đang dừng sau lưng Linh Hồ Uyển Nhi, đối phương dám có động đậy gì khác, chắc chắn anh sẽ không nể tình!  

“Đồ đáng ghét, chị đây không bắt nạt anh, đợi vết thương của anh khỏi rồi sẽ xử anh sau!”, Linh Hồ Uyển Nhi hằm hè mắng, ở trong không gian chật hẹp như này, thực lực của cô ta bị hạn chế rất nhiều.  

Cách đánh của Diệp Hạo lại không tuân theo một trình tự nào, khiến cô ta tức đến ngứa cả răng.  

Linh Hồ Uyển Nhi buông tay, Diệp Hạo cũng buông tay, lợi dụng sơ hở, nhanh chóng bật người chạy ra ngoài.  

“Đồ khốn!”, nhìn bộ ngực nhăn nhúm của mình, Linh Hồ Uyển Nhi vừa thẹn vừa giận.  

Sau khi Diệp Hạo lao ra ngoài, nhìn thấy Miêu Tiểu Liên đang đứng đằng xa lẩm bẩm gì đó, giống như đang nguyền rủa gì vậy.  

Diệp Hạo lặng lẽ tiến gần, sau khi nghe xong liền cười không được, khóc cũng chẳng xong.  

“Tiểu Liên, tôi trong mắt cô tệ hại vậy sao?”  

“A…”, Miêu Tiểu Liên bị dọa cho giật nảy mình, lập tức phẩy tay nói: “Không có đâu anh Diệp, tôi không có nói xấu anh”.  

Cô ta vội vàng giải thích, Diệp Hạo thấy vánh mắt cô ta đỏ ửng, lại thở dài một hơi, kéo cô ta ngồi xuống.  

“Tiểu Liên, tôi với Linh Hồ Uyển Nhi không có gì cả, chỉ là hiểu nhầm nên đánh một trận thôi!”  

“Vâng, tôi tin anh mà!”, không ngờ Diệp Hạo lại giải thích với cô ta, cô thấy rất vui mừng.  

Diệp Hạo thấy cô ta như vậy, lại thở dài, nói: “Tiểu Liên, tôi biết cô có ý với tôi, nhưng tôi không hợp với cô, tôi cũng không có tình cảm gì khác, chỉ xem cô như là em gái thôi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.