“Ầy, đây không phải là Bạch Ngọc, đây là… đây là Bạch Ngọc San Hô…”, Long Linh đứng bên cạnh kinh ngạc.
“Ồ, cô cũng nhận ra được là Bạch Ngọc San Hô à, cô gái này cũng không đơn giản nhỉ!”, Diệp Phù Sinh cười nói.
“Bạch Ngọc San Hô giống với Dương Chi Bạch Ngọc, nhưng cũng có điểm khác biệt, sáng bóng như nước, vì sinh sống ở dưới đáy biển nên nhất định phải tinh khiết đến mức độ như dưới đáy biển mới sinh sống được, cực kỳ hiếm thấy…”
Long Linh giải thích một chốc rồi tự đắc nói: “Bạch Ngọc San Hô này thì ông tôi cũng có một khối, đương nhiên tôi cũng không lạ gì!”
Diệp Phù Sinh khẽ cười, ông của Long Linh là Hắc Long - người đứng đầu Ám Long Hoa Hạ, đương nhiên ông ta cũng biết, hơn nữa khối Bạch Ngọc San Hô của Hắc Long cũng là do ông ta đưa cho.
“Hàn Tuyết, cô nhận đi, thứ này có thể gặp nhưng không thể cầu”, Long Linh thúc giục nói.
Hàn Tuyết lại thấy ngại, Chu Tình thẳng tay lấy khối ngọc trong tay Diệp Phù Sinh đem bỏ vào trong tay Hàn Tuyết.
Bà ta cười nói: “Bố con tặng quà cho con, không cần khách khí, ông ấy còn nhiều đồ tốt lắm!”
Hàn Tuyết nói lời cảm ơn, nhóm người cùng nhau đi về biệt thự số một.
“Bám theo, một lưới bắt hết bọn chúng!”
“Ha!’
Ô tô đi thẳng vào trong sân nhà lớn số một, chỉ có chị Hạ ở đây, từ khi Lưu Tú Cầm mất, Hàn Tại Dần cũng sống thờ ơ hơn, ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257416/chuong-942.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.