Đường hầm này rất ẩm ướt, Diệp Hạo sau khi bước vào thì thấy vô cùng kinh ngạc.
Anh nhìn thấy rất nhiều xương, bao gồm cả của động vật và dã thú, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là lại có cả một vài bộ xương người.
Diệp Hạo cảm thấy ớn lạnh, chẳng lẽ tất cả những thứ này đều bị người đàn ông này giết chết hoặc là ăn thịt sao?
Có ánh sáng ở đầu kia của đường hầm, sau khi đi xuyên qua, trước mắt Diệp Phàm như bừng sáng.
Anh hình như đã đi ra phía ngoài hang động, Diệp Hạo đảo mắt nhìn quanh, có thể nhân cơ hội mà chạy trốn không?
Bởi vì người đàn ông đi thẳng đến lối vào cửa động thì dừng bước, do sợi xích sắt buộc vào chân ông ta bị kéo căng ra.
Anh phát hiện, người đàn ông này nhiều nhất chỉ đi được đến chỗ cách cửa hang không xa, để có thể tận hưởng được ánh nắng mặt trời. Bên trái gần với lối vào của đường hầm có một cái ao nước trong vắt, người đàn ông có thể uống nước ở đây, nhưng không thể đi thêm về phía trước được nữa.
Diệp Hạo kéo con rắn lớn, chỉ vào nguồn nước bên cạnh hầm nói: "Tiền bối, ông có thường uống nước ở đây không?"
Người đàn ông gật nhẹ đầu, nhưng không để ý đến anh.
“Vậy tôi sẽ đến chỗ xa hơn một chút để rửa, tránh làm ô nhiễm nguồn nước của tiền bối”, Diệp Hạo giải thích.
Người đàn ông gật đầu, rồi vẫn không để ý đến anh.
Nhận được lời đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257372/chuong-964.html