Chương trước
Chương sau


Ngay cả Linh Hồ Tư Không cũng vậy, trừ khi Linh Hồ Tư Không hoàn toàn trở mặt với ông cụ Linh Hồ mà thôi. Nhưng rõ ràng thực lực của Linh Hồ Tư Không vẫn không so được với ông cụ Linh Hồ.  

Linh Hồ Tư Không nhìn sang hai người Linh Hồ Mộc Thanh: “Hai đứa, đưa Tinh Phong xuống trị thương!”  

“Rõ, đại trưởng lão!”. Hai người lập tức gật đầu. Linh Hồ Ngọc Nhưukhông cam tâm, cô ta dùng kế mượn dao giết người mà không thành công.  

“A…”  

Linh Hồ Tinh Phong gào một tiếng, ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo chất chứa đầy oán hận: “Diệp Hạo, chuyện này vẫn chưa xong đâu, Linh Hồ Tinh Phong tao xin thề, đợi sau khi trị thương xong, tao chắc chắn phải giết mày!”  

“Kẻ thua cuộc, bây giờ tôi đã có thể giết anh rồi. Đợi tới khi tôi đạt đến cảnh giới của anh thì sẽ giết anh dễ như giết một con gà vậy. Tôi cho ngươi cơ hội lần này, nhưng lần tới, anh sẽ không còn may mắn như vậy nữa đâu!”, Diệp Hạo đáp trả mạnh mẽ.  

Linh Hồ Tinh Phong không thèm nói nữa, vô cùng oán giận, dùng ánh mắt hung ác nhìn Diệp Hạo rồi được hai người đỡ đi khập khiễng trở về phòng của mình.  

Sự việc đã trở nên như vậy, nếu hắn ta còn nói thêm mấy lời cay nghiệt thì cũng chỉ tự rước nhục vào thân mà thôi.  

“Anh không sợ anh ta trả thù sao?”  

Linh Hồ Uyển Nhi hạ giọng nói: “Dù sao anh ta cũng là tiểu tông sư, một khi anh ta cố gắng hết sức thì anh không phải là đối thủ của anh ta!”  

“Chỉ là kẻ thua cuộc mà thôi, kẻ thua cuộc dưới tay tôi, tôi sẽ không còn xem hắn là đổi thủ nữa. Tôi có thể giết lần một thì cũng có thể giết hắn lần hai!”  

Diệp Hạo có lòng tự tin mãnh liệt khiến Linh Hồ Uyển Nhi hơi sững người, trong lòng chỉ toàn mưu kế lại có một chút rung động.  

Một Diệp Hạo như vậy trước giờ cô ta chưa từng thấy. Anh vô cùng tự tin, thậm chí là có phần tự phụ!  

Cô ta cảm giác sau khi Diệp Hạo ở cùng lão quái vật bảy ngày trong hang động trong núi, dường như anh đã biến thành một người khác.  

Diệp Hạo cúi đầu nhìn Linh Hồ Uyển Nhi đang sững người nhìn mình, thậm chí trông cô ta có chút ngốc nghếch đáng yêu. Không thể không nói Linh Hồ Uyển Nhi thực sự quá đẹp, có thể gọi là tuyệt sắc nhân gian.  

Chỉ là bọn họ đã được định sẵn là không thể ở bên nhau, Diệp Hạo cũng không muốn một người phụ nữ vui buồn thất thường nằm cạnh mình, một người phụ nữ có thể cầm dao ra tay với mình bất cứ lúc nào.  

“Này, chúng ta chỉ là giao dịch với nhau mà thôi, nhất định phải bảo vệ tâm tư cho tốt, tuyệt đối đừng có yêu tôi!”  

Diệp Hạo trêu chọc cười nói, sắc mặt Linh Hồ Uyển Nhi hơi ửng hồng, trừng mắt nhìn Diệp Hạo đầy hung dữ: “Còn không lấy đao của anh ra mau, chẳng lẽ muốn giết tôi thật sao?”  

Lúc này, ông cụ Linh Hồ quay người lại, lưỡi dao của Diệp Hạo vẫn kề sát trên cổ Linh Hồ Uyển Nhi.  

“Nhóc con, bỏ đao xuống mau!”  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.