Diệp Hạo hừ lạnh một tiếng, vỗ mạnh vào ngực Linh Hồ Uyển Nhi, khiến cô ta ngã xuống giường.
"Đồ khốn nạn..."
Mặt Linh Hồ Uyển Nhi đỏ bừng, tức giận chửi bới, ngực cô ta càng thêm đau.
Diệp Hạo là cố ý, tuyệt đối là cố ý!
"Tên khốn, tôi và anh không đội trời chung!"
Linh Hồ Uyển Nhi mò ở đầu giường của mình, lấy ra hai con dao ngắn, giẫm mạnh trên giường, đâm về phía Diệp Hạo như một con báo.
"Mẹ kiếp, Linh Hồ Uyển Nhi, cô thật sự quá ác độc, trên đầu giường còn đi giấu vũ khí…”
Diệp Hạo đột nhiên hét lên một tiếng, không phải vì sợ Linh Hồ Uyển Nhi mà là vì một cô gái tự dưng lại giấu dao trên đầu giường?
Hơn nữa hôm nay còn là ngày tân hôn, nếu lúc này đang làm chuyện đó, cô ta lấy ra hai con dao sáng loáng này còn không dọa héo “cậu nhỏ” của chồng à?
Tất nhiên điều này là không thể, hai người chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.
Cùng lúc Diệp Hạo hét lên, hai con dao của Linh Hồ Uyển Nhi đã đâm thẳng vào anh, vô cùng tàn nhẫn, không hề thủ hạ lưu tình.
Trong lúc nhất thời Diệp Hạo lui về phía sau một, mở miệng mắng lớn: "Linh Hồ Uyển Nhi, cô làm thật thì coi chừng tôi không khách khí!"
“Hừm, tôi không cần anh khách khí, đồ đê tiện!”, Linh Hồ Uyển Nhi hét lên. Đây là lần thứ ba Diệp Hạo đánh ngực cô ta, mối hận này, cô ta nhất định phải báo thù.
“Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257268/chuong-1017.html