Chương trước
Chương sau
Linh Hồ Đức Nhân đánh ra công lực cả đời của mình, đầu tiên dùng kiếm đập nát Hoàng Tuyền Bá Binh trong tay Diệp Hạo, sau đó dùng thế kiếm như sấm sét đâm xuyên qua vai Diệp Hạo.  

Nhưng mà, chiêu tiếp theo của Diệp Hạo khiến hồn vía ông ta cũng bay luôn, anh không lùi mà còn tiến, ngược lại còn lao tới, mũi đao sắc trực tiếp xuyên qua vai gã.  

"Không..."  

Tiếng gầm của Linh Hồ Đức Nhân đột ngột dừng lại, một lưỡi kiếm sắc bén đâm vào cổ họng ông ta, lưỡi dao được khảm vảy rồng một cách tinh xảo.   

"Phốc!"  

Diệp Hạo rút dao Long Lân sắc bén ra, Linh Hồ Đức Nhân bịt miệng vết thương trên cổ họng, máu tươi không ngăn được trào ra ngoài, cuối cùng ngã xuống đất, chết không nhắm mắt!   

Diệp Hạo liếc nhìn lưỡi đao sắc bén trong tay: "Sắc bén mà đẹp đẽ như vậy, từ nay về sau tao sẽ gọi mày là Long Lân!"   

Ngay sau đó, Diệp Hạo lao đến Linh Hồ Uyển Nhi đang gục xuống, để cô ta tựa vào lòng ngực của mình, vô cùng lo lắng: "Linh Hồ Uyển Nhi, cô sao rồi? Phải kiên trì nha..."   

Lúc này, sắc mặt của Linh Hồ Uyển Nhi tái nhợt, khuôn mặt xinh đẹp bê bết máu, vô cùng yêu dị.  

Nhưng cô ta vừa định nói thì một tia máu chảy ra, cô ta bị thương quá nặng, Diệp Hạo đột nhiên hoảng sợ.

“Đừng nói nữa, tôi đưa cô đi chữa trị, nhất định phải cố chịu đựng!”  

Ngay sau đó, Diệp Hạo đặt bàn tay lên ngực Linh Hồ Uyển Nhi, truyền nội lực trong người mình vào trong cơ thể Linh Hồ Uyển Nhi.  

Công lực còn chưa áp chế xuống thì một luồng nội lực khổng lồ đã xông vào bên trong người Linh Hồ Uyển Nhi, khiến sắc mặt tái nhợt của của cô ta hồng hào hơn đôi chút.  

“Tên khốn nạn nhà anh dám ôm tôi, còn cái tay của anh nữa, mau lấy ra mau…”, sức lực hồi phục lại một ít, Linh Hồ Uyển Nhi yếu ớt mở miệng, muốn đẩy tay Diệp Hạo ra nhưng chẳng có chút sức nào.  

Diệp Hạo hung hăng trừng mắt nhìn cô ta: “Đừng động đậy, ông đây nào có tâm tư lợi dụng gì cô đâu. Còn nữa, người phụ nữ điên rồ này, ai bảo cô lại giúp tôi chứ?”  

“Hừ, đừng có tự dát vàng lên mặt mình, tôi còn chưa lợi dụng được anh thì sao có thể để anh chết được?”, Linh Hồ Uyển Nhi vẫn kiêu ngạo như trước.  

Lúc này, có tiếng bước chân truyền tới, Diệp Hạo ngước lên nhìn thì thấy chính là Linh Hồ Mộc Thanh cùng với một người đàn ông khác.  

Ánh mắt Diệp Hạo lạnh lùng, bên trong hiện lên sát ý nhìn sang hai người, sau khi hai người Linh Hồ Mộc Thanh chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đã bị dọa sợ đến mức đứng ngây người ở đó.  

Linh Hồ Đức Nhân thế mà đã chết rồi, máu từ cổ chảy đầy xuống đất, còn Linh Hồ Uyển Nhi thì lại được Diệp Hạo ôm trong lòng.  

Lúc này, Linh Hồ Uyển Nhi nằm trong lòng mở miệng nói: “Để bọn họ đi đi, anh giết cũng đủ rồi!”  

Giọng nói cô ta không quá lớn nhưng cũng đủ để hai người họ nghe thấy, cả người Linh Hồ Mộc Thanh run run, đối diện là ánh mắt Diệp Hạo tràn ngập sát ý, trong lòng sợ hãi không thôi.  

Ngẫm nghĩ một lúc, hắn ta vẫn lên tiếng nói: “Cô cả, không tìm thấy Linh Hồ Ngọc Nhu”.  

“Đi đi!”, Linh Hồ Uyển Nhi không còn sức nói.  

“Cô cả…” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.