Chương trước
Chương sau
Bên trong hang rắn phía sau núi có chứa hàng ngàn con rắn độc. Ở đây có tên gọi là núi Mãng không chỉ vì hình dáng dãy núi nhìn như con rắn lớn mà còn vì bên trong có rất nhiều rắn độc, đủ các loại cả.  

Ông tổ Linh Hồ nói hang rắn chính là một cái động tụ tập nhiều con rắn độc nhất của núi Mãng. Chỗ đó có đặc thù rất râm mát, là nơi sinh sống của rất nhiều loại rắn độc, được nhà Linh Hồ xem là nơi nguy hiểm nhất.  

Nghe thấy hang rắn, Linh Hồ Ngọc Nhu như vỡ vụn tâm can, vội vàng quỳ xuống dập mạnh đầu: “Cụ tổ tha cho cháu một lần, cháu nguyện ý cả đời vì cô cả chuộc tội, cháu cầu xin cụ tổ…”  

Thế nhưng ông tổ Linh Hồ đã cúi đầu bắt đầu mày mò thước trắc tinh của mình. Người áo đen đi qua, trong chớp mắt tay chân cô ta đã bị cắt, Linh Hồ Ngọc Nhu đau đớn la hét thảm thiết.  

Người áo đen cũng không định tra tấn ở đây, đưa Linh Hồ Ngọc Nhu đã tàn phế đi ra núi phía sau.  

“Anh à, cầu xin anh tha cho tôi đi, tôi bằng lòng hầu hạ anh, tôi còn là xử nữ, anh muốn chơi thế nào cũng được….”. Đã đến sau núi, người áo đen lấy ra một con dao nhỏ, Linh Hồ Ngọc Nhu cố nhịn rên la đau đớn, chỉ cần có thể sống chuyện gì cô ta cũng nguyện ý làm.  

“Ha ha, làm hại cô cả thì mệnh của cô cũng đã định sẵn rồi!”, giọng người đàn ông trầm khàn, châm biếm nói.  

Phù phù phù!  

Linh Hồ Ngọc Nhu bị cắt đứt gân tay gân chân, máu bắn tung tóe khắp nơi. Người áo đen lại đưa cô ta đi thêm một đoạn, đến trước cửa hang tối om thì ném cô ta vào đó.  

Bên trong truyển ra tiếng la mắng, nguyền rủa cay nghiệt của Linh Hồ Ngọc Nhu, nhưng âm thanh đó cũng không kéo dài quá lâu thì đã im bặt.  

Trong biệt viện của Linh Hồ Tinh Phong, hắn ta vẫn chưa đi nghỉ, đang lo lắng đợi mấy người Linh Hồ Mộc Thanh quay về.  

“Bịch!”  

Lúc này cửa viện đột nhiên bị đẩy ra, hai người Linh Hồ Mộc Thanh xông vào.  

Linh Hồ Tinh Phong liền ra đón, thấy toàn thân hai người đầy máu và vết thương thì trong lòng đột nhiên lo lắng: “Thế nào rồi?”  

“Chết cả rồi, chết cả rồi…”, Linh Hồ Mộc Thanh run rẩy nói.  

Sắc mặt Linh Hồ Tinh Phong hoảng hốt: “Con mẹ nó, nói rõ ràng cho tôi, chẳng lẽ các người giết chết Uyển Nhi?”  

Nếu bọn họ giết chết Uyển Nhi thì lớn chuyện rồi, ông cụ Linh Hồ nổi giận thì hắn ta cũng không gánh nổi.  

“Không phải, là ngoài hai chúng tôi ra thì những người còn lại đều chết cả rồi, chú Đức Nhân cũng chết rồi…”  

Linh Hồ Mộc Thanh run rẩy kể lại mọi chuyện, Linh Hồ Tinh Phong choáng váng cả người. Thảm, thảm rồi!  

“Tên khốn nạn, tên khốn nạn…”, Linh Hồ Tinh Phong liên tục gào thét, bắt đầu đập bể đồ đạc trong phòng. Linh Hồ Đức Nhân cũng chết rồi, thực lực của Diệp Hạo rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?  

Hắn ta không cam tâm, trong lòn căm phẫn nhưng lúc này, Linh Hồ Mộc Thanh khẽ run yết hầu nói: “Đại sư huynh, còn có một chuyện em cần nói với anh, Linh Hồ Ngọc Nhu nhân lúc hỗn loạn đã đâm bị thương cô cả, cô Uyển Nhi bị thương rất nặng, Linh Hồ Ngọc Nhu cũng chạy trốn rồi!”  

“Cái gì?”  

Hai mắt Linh Hồ Tinh Phong đột nhiên trừng lớn, tức đến run người: “Vậy Uyển Nhi sao rồi, cô ấy thì sao?”  

“Cô Uyển Nhi bị Diệp Hạo đưa đi rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.